“Thằng ngốc, vốn dĩ không nên chết.”
Trong mắt Tam Công lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Giây phút này, tôi bỗng cảm nhận được từ Tam Công một luồng khí thế bức người. Đây có phải là Tam Công hay điên điên khùng khùng thường ngày hay không?
Lúc này, tôi nhớ lại trước khi thằng ngốc gặp chuyện, tôi có gặp nó. Lúc đó thằng ngốc vừa chỉ vào tôi vừa lẩm bẩm “đồ đoản mệnh“.
Nghe vậy, Tam Công đột nhiên quay phắt sang nhìn tôi.
“Cháu nói là lúc đó thằng ngốc chỉ vào cháu nói cháu đoản mệnh?”
Nhìn thấy phản ứng dữ dội của Tam Công, tôi có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu với ông. Vì đó thật sự là những gì thằng ngốc đã nói với tôi.
“Khó trách, khó trách! Tôi đã bảo tại sao thằng ngốc lại ra nông nỗi này.”
Tam Công lẩm bẩm như chợt hiểu ra. Tôi nhíu mày, nghe ông nói vậy, sao tôi lại có cảm giác cái chết của thằng ngốc có liên quan đến tôi nhỉ?
“Tam Công, cái chết của thằng ngốc, chắc không liên quan đến cháu phải không?”
Trong lòng tôi đầy nghi hoặc, vẫn cảm thấy bất an, vì thế muốn hỏi cho rõ ràng.
Vừa dứt lời, Tam Công liền trừng mắt nhìn tôi: “Cháu thì có bản lĩnh gì mà hại chết thằng ngốc?”
“Cái chết của thằng ngốc, có uẩn khúc!”
Giọng nói đều đều phát ra từ miệng Tam Công, trong lòng tôi vẫn rối như tơ vò, nhưng ít ra cũng đã biết được lai lịch của thứ tối qua.
Quỷ hồn vất vưởng kia nhắm vào thân thể được thần phù hộ của thằng ngốc, muốn mượn xác nó để hoàn hồn.
Vậy còn ông nội tôi?
Lúc này, tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn Tam Công hỏi: “Tam Công, tối qua có phải ông nội cháu đã đi ngăn cản những quỷ hồn kia không?”
Khi tôi nói ra những lời này, Tam Công quay đầu lại nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, sau đó thấp giọng nói: “Thằng nhóc này cũng không ngốc lắm.”
“Lại đây xem!”
Tam Công lên tiếng gọi tôi, sau đó đi về phía quan tài của ông nội.
Đến bên cạnh quan tài, Tam Công vén áo ông nội lên. Tôi nhìn thấy cổ tay, ngực ông nội đều là những vết bầm tím kỳ lạ. Lúc này, tôi đột nhiên phát hiện ra những vết bầm tím đó rất giống với vết bầm trên cổ tôi do bị thằng ngốc bóp tối qua.
“Ông nội cháu cũng là người có bản lĩnh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một người bình thường. Vùng đất này chết bao nhiêu người rồi? Trước kia khi bọn cướp bóc hoành hành, không ít người phải chịu tang thương.”
Tam Công như chìm vào hồi ức, còn tôi thì trầm tư suy nghĩ. Tôi đã hiểu ý Tam Công muốn nói gì, lòng dâng lên cảm giác bất lực.
Tối qua, một mình ông nội đã không biết cản lại bao nhiêu quỷ hồn vất vưởng.
Phải biết rằng, tối qua ở nhà trên chúng tôi chỉ mới gặp một con quỷ mà đã khó đối phó như vậy. Tôi gần như không có sức chống cự. Nếu như có nhiều hơn thì sao? Tình hình lúc đó sẽ như thế nào?
Tôi nhìn ông nội nằm trong quan tài, trong lòng trào dâng nỗi đau buồn khôn tả.
Bởi vì tôi không thể tưởng tượng nổi tối qua ông nội đã phải đối mặt với thứ gì, đến lúc chết ông vẫn giữ nguyên tư thế phòng thủ.
Bởi vì tôi không thể tưởng tượng nổi tối qua ông nội đã phải đối mặt với thứ gì, đến lúc chết ông vẫn giữ nguyên tư thế phòng thủ.
“Thôi, đừng nghĩ nữa. Ông nội cháu làm nhiều việc như vậy, mục đích chỉ có một, chính là muốn cháu sống tốt.”
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ miên man, Tam Công vỗ vai tôi, sau đó lên tiếng. Nói xong, Tam Công đi sang một bên, tự lẩm bẩm nói tối nay ông ấy muốn xem thử rốt cuộc là thứ gì đang giở trò quỷ.
Buổi chiều, mọi người đến nhà tôi ăn cơm. Bữa cơm tang lễ cũng phải có sự náo nhiệt, với ý nghĩa tiễn đưa người đã khuất.
Đến tối, Tam Công bảo mọi người về nhà. Ông ấy xem ngày, nói ngày mai là ngày đưa tang, bảo mọi người sáng mai hãy quay lại.
Sau khi mọi người về hết, tôi nhìn Tam Công xắn tay áo lên, sau đó bảo tôi bưng bát hương đến.
Tôi bưng bát hương đi theo sau Tam Công. Bố tôi thì ở lại linh đường trông coi ông nội. Đến cửa phòng ngủ của ông nội, Tam Công liền lên tiếng.
“Nhóc con, rắc tro hương đi, rắc dọc theo mép cửa.”
Nghe Tam Công nói vậy, tôi có hơi khó hiểu không biết ông ấy định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, lấy một nắm tro hương trong bát rắc xuống.
Theo động tác của tôi, tro hương rơi xuống đất, ban đầu không có gì bất thường, nhưng ngay sau đó, một số chỗ tro hương bắt đầu dần dần chuyển sang màu đen, một dấu chân nhỏ xíu hiện ra trên mặt đất.
Tôi kinh ngạc vô cùng, đây là thứ gì? Sao lại có thể xuất hiện dấu chân như vậy?
“Tiếp tục rắc đi.”
Đúng lúc này, Tam Công bên cạnh lại lên tiếng giục tôi. Tôi nhìn mặt đất, có những chỗ chỉ có nửa dấu chân, vì thế tôi tiếp tục rắc tro theo hướng đó.
Dấu chân dày đặc không ngừng xuất hiện bên ngoài phòng, nhìn thấy những dấu chân này, tôi không khỏi cảm thấy da đầu hơi tê dại, trong những dấu chân này, ẩn chứa một cỗ nôn nóng, không biết thứ gì, đã đi qua đi lại bên ngoài.
Tôi nhớ đến đêm hôm đó ông nội ra ngoài, ông đã nhốt tôi trong căn phòng này, tôi nghe thấy bên ngoài liên tục có tiếng động vọng vào, những dấu chân này, là do thứ đó để lại vào đêm hôm đó sao?