“Không sao.” Cố Tri Chước không ngẩng đầu lên: “Ngươi đi đóng cửa điện lại.”
Quỳnh Phương “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn đi đóng cửa trước.
Cố Tri Chước lau khô nước trên mặt, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương đồng, da trắng như tuyết, mày như núi xa, tinh xảo không một chút tì vết.
Những ngón tay thon dài của nàng nhẹ nhàng chạm vào má mềm mại, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, hai lúm đồng tiền nông hiện ra trên má.
Sau khi dung nhan bị hủy hoại, nàng không dám soi gương nữa, cũng đã lâu rồi không nhìn thấy khuôn mặt này của mình.
Khoảnh khắc này, như cách một đời.
Nàng gần như đã quên mất, mình còn từng có lúc kiều diễm, xinh đẹp như vậy.
Quỳnh Phương đóng cửa xong, lại lo lắng lẩm bẩm: “Cô nương, Lưu thái y nói, thuốc phải bôi liên tục.”
Quỳnh Phương tưởng nàng sợ mất mặt trước điện.
“Hay là nô tỳ đi bẩm báo với Thái phu nhân một tiếng, xin phép cho người.”
“Đây không phải thứ tốt.” Cố Tri Chước cầm lọ thuốc nhỏ lên, lắc nhẹ, giọng nói hơi khàn mang theo sự sợ hãi: “Dùng nó sẽ khiến da bị mưng mủ, lở loét, chưa đến ba ngày, khuôn mặt của ta sẽ bị hủy, thuốc thang vô hiệu.”
Nỗi khổ sở này, kiếp trước nàng đã nếm trải rồi, cũng đã nếm trải đủ rồi!
“Á!”
Quỳnh Phương kêu lên kinh ngạc, lại vội vàng dùng hai tay che miệng.
Mắt nàng ấy mở to, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng.
Quỳnh Phương đã ở bên cạnh Cố Tri Chước từ nhỏ, chưa bao giờ có chút nghi ngờ lời nói của nàng.
Lúc này, nàng ấy lo lắng đến mức mặt đỏ bừng: “Sao Lưu thái y có thể làm như vậy chứ! Nô tỳ đi tìm ông ta tính sổ!”
Cố Tri Chước nói với giọng mỉa mai: “Chỉ là một thái y nho nhỏ, nào có gan dám mưu hại khuê nữ trong cung. “
“Là Tạ Cảnh.”
Ba chữ này, Cố Tri Chước nói chắc nịch, lòng tràn ngập hận ý.
Quỳnh Phương há hốc miệng, hồi lâu mới lắp bắp nói: “Vì, vì sao?”
“Tam hoàng tử điện hạ? Ngài, ngài ấy là vị hôn phu của cô nương mà!”
“Đúng vậy.” Cố Tri Chước giật giật khóe miệng, nở một nụ cười tự giễu.
“Bởi vì hắn có người trong lòng, muốn từ hôn, lại không muốn người ta nói lời ong tiếng ve.”
Nàng của trước kia cũng không hiểu tại sao.
Thậm chí còn từng nghi ngờ rằng có phải mình đã nghĩ nhiều rồi không.
Cho đến khi trải qua cảnh bị tịch thu tài sản và lưu đày, lại tận mắt chứng kiến từng người thân đau đớn qua đời, khi nhìn lại tất cả những gì đã xảy ra, nàng như thể vén màn sương mù trước mắt, bỗng chốc bừng tỉnh.