“Trong khoảng thời gian này sẽ hơi ngứa, đau và sốt, nhớ kỹ là không được dùng tay gãi, nếu có hơi sưng đỏ cũng không cần lo lắng, cứ tiếp tục bôi thuốc là được.”
Ông ta thận trọng nhắc nhở một câu: “Nếu không muốn để lại sẹo, tuyệt đối không được bỏ dở giữa chừng.”
Quỳnh Phương liên tục gật đầu, chỉ thiếu nước lấy giấy bút ra ghi chép lại.
Cố Tri Chước vốn đang cụp mi, lúc này nàng đột nhiên mở mắt. Nàng có một đôi mắt phượng cực kỳ xinh đẹp, đuôi mắt hơi xếch lên, ánh mắt lưu chuyển, toát ra vài tia hung dữ.
Nàng nhìn Lưu thái y đặt một lọ thuốc sứ nhỏ màu xanh ngọc bích lên bàn.
Lại nhìn ông ta thu dọn hòm thuốc, đứng dậy cáo lui.
Nàng đột nhiên hỏi một câu: “Lưu thái y, đây là thuốc gì?”
Lưu thái y chắp tay, trả lời một cách mơ hồ: “Nó gọi là Vạn Linh Bách Bảo Cao, phương thuốc có nguồn gốc từ một cuốn sách cổ.”
“Các vị nương nương, công chúa trong cung, nếu có chút trầy xước, va chạm thì đều dùng loại này, không chỉ có thể chữa lành, mà còn có thể dưỡng da.”
Chưa đợi nàng hỏi thêm, ông ta nhiệt tình cười nói: “Cố đại cô nương cứ yên tâm, Tam hoàng tử điện hạ đã đặc biệt dặn dò, lão phu tuyệt đối sẽ không lơ là. Ba ngày sau, lão phu sẽ đến phủ khám lại cho cô nương. Khi đó, cô nương hẳn là cũng đã gần khỏi rồi.”
Cố Tri Chước gật đầu phân phó: “Quỳnh Phương, ngươi đi tiễn thái y.”
Quỳnh Phương đáp lời, đi theo ra ngoài, miệng vẫn không quên hỏi: “Lưu thái y, ngài nói lại cho nô tỳ nghe, còn cần chú ý những gì nữa ạ.”
“Ngoài việc không được ăn cay, dầu mỡ, còn gì khác không ạ...”
“...”
Lưu thái y vừa đi, Cố Tri Chước liền lấy khăn lau sạch thuốc mỡ trên mặt.
Chỉ như vậy, nàng vẫn chưa yên tâm, nhìn quanh thiên điện một vòng, phát hiện ra chậu rửa mặt và gương đồng đặt ở góc phòng, trong chậu còn nửa chậu nước sạch, đây là dùng để chườm lạnh cho mặt, nàng đã đặc biệt sai cung nữ mang đến.
Cố Tri Chước hai tay vốc nước hắt lên má, sau đó dùng khăn lau kỹ, hết lần này đến lần khác.
“Cô nương. Nô tỳ vừa mới hỏi thăm một chút, vị Lưu thái y này là thánh thủ về thương khoa, phụ thân ông ấy cũng từng là thái y trong cung, rất lợi hại.”
Quỳnh Phương còn đang ở bên ngoài, giọng nói vui vẻ đã vang đến trước.
“Tam hoàng tử điện hạ thật sự rất quan tâm đến người...”
Nàng ấy đột nhiên im bặt, lo lắng chạy đến, giọng điệu hơi cao lên: “Cô nương! Lưu thái y nói, thuốc này phải bôi mỗi ngày.”