Chúc Minh Lãng đi tới, phát hiện xung quanh hoa tiên gai này còn có một vòng cấm chế.
Cấm chế này quấn quanh sa mạc chi tuyền, chỉ cần hơi tiến lại gần, cát dưới chân sẽ hiện ra từng đạo quang văn màu tím đỏ, quang văn sẽ phun ra từng luồng quang lôi, bất cẩn bước vào, những quang lôi thô to như cột nhà này thậm chí sẽ nổ tung, giải phóng một cỗ nộ năng vô cùng khủng khiếp, đánh tan mọi thứ xung quanh thành tro tàn.
Chúc Minh Lãng bước tới mấy bước, suýt nữa bị liên dung quang lôi này đánh bị thương.
Chúc Minh Lãng vội vàng lùi lại, túm lấy cổ áo Đỗ Phan, chất vấn: “Ngươi muốn hại chết ta sao, dưới chân có cấm chế lôi dung mà không nói!”
“Oan uổng, oan uổng quá, ta căn bản không biết nơi này còn có cấm chế tông môn, phần lớn thời gian ta đều đứng ngoài suối, chỉ cần nhìn thấy hoa tiên gai này còn ở đó là sẽ không tiến lại gần. Nhất định là lão già tông chủ kia tính toán ta, hắn không tin tưởng ta, sợ ta giám thủ tự đạo, cho nên lập ra cấm chế này mà không nói với ta!” Đỗ Phan khóc lóc kể lể.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây