“Nếu đã như vậy thì hắn không nên vào Phù Nguyệt Thần Tàng của chúng ta.” Thẩm Tang phản ứng rất nhanh, lập tức lại tìm được một lý do thích hợp.
“Phù Nguyệt Thần Tàng vốn cho phép người ngoài tông vào. Thẩm Tang, nếu còn không tránh ra, đừng trách ta động kiếm!” Mạnh Băng Từ cũng rất cứng rắn, thậm chí nàng đã ngưng tụ kiếm khí, bất cứ lúc nào cũng định đâm Thẩm Tang thành tổ ong.
Thẩm Tang không cam lòng nhưng biết mình đã lý khuy, không dám xung đột trực diện với Mạnh Băng Từ nữa, đành phải tránh đường.
“Ngươi là một con chó biết thời thế.” Chúc Minh Lãng bước đi nhẹ nhàng, đi ngang qua trước mặt Kiếm Tiên Thẩm Tang, đi về phía Phù Nguyệt Thần Tàng.
Thẩm Tang tức đến méo cả miệng, những thớ thịt trên khuôn mặt đó hơi run rẩy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây