“Mạc Thủ, Mạc Thủ, ngươi bị thương rồi, nương băng bó cho ngươi, nương băng bó cho ngươi...” Mẫu thân của người gỗ Hứa Ngữ nói.
Chúc Minh Lãng cau mày nhìn cảnh tượng này.
Hắn không ngăn cản, đó là bởi vì mẫu thân của người gỗ Hứa Ngữ thực ra bản thân cũng tàn tạ không chịu nổi, kể cả kim chỉ mà nàng lấy ra cũng không có cả sợi chỉ.
Mạc Thủ không kiên nhẫn đẩy mẫu thân Hứa Ngữ ra, lạnh lùng nói: “Những thứ đồ nát này của ngươi làm sao có thể chữa lành được thân thể thần văn của ta.”
“Nhưng dù sao cũng tốt hơn là để hở như vậy, hãy để nương giúp ngươi thêm lần nữa. Nương đã già rồi, con đường sau này ngươi phải tự mình đi, chớ có làm chuyện ngu ngốc!” Người gỗ Hứa Ngữ nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây