Hôm nay ra ngoài vội, thầy Khúc không đeo kính, trong phạm vi 100 mét không nhận ra ai, vì vậy mới mặt dày khoác tay cô giáo Tưởng đi bộ, không phải vì tình cảm vợ chồng tốt đẹp, mà đơn giản là sợ ngã.
Ông vừa nói xong, cô giáo Tưởng đã nhìn thấy nhóm thầy cô trẻ đang xếp hàng trước quầy ăn vặt, dẫn đầu là Tống Khiết Tịnh, bà đếm sơ qua, có hơn chục người.
Cô giáo Tưởng quay đầu lại, nhìn thầy Khúc đang phấn khởi, tiếc nuối nhắc nhở, “Lát nữa khóc thì đừng khóc to quá.”
Thầy Khúc mặt xị xuống, xếp hàng ở cuối cùng, chờ mãi mới đến lượt thì chỉ còn bánh thịt Kinh Đông và hai bát cháo kê, món bánh thịt Môn Đinh và canh nội tạng cừu mà ông muốn ăn đã hết.
Thầy Khúc còn đang do dự trước quầy ăn vặt, bỗng có ai đó vỗ vai ông, hiệu trưởng cũ đứng sau lưng thở dài, “Nếu ông không muốn ăn thì nhường cho tôi đi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây