Giọng nói của Lâm Gia Thanh mang theo nụ cười không thể che giấu nổi, giả vờ trách mắng nói: “Được rồi, đừng nói nữa. Cho dù là hành lang thì cũng sẽ bị người ta nghe thấy, đều là phòng triển lãm sát vách nhau mọi người đừng có nói như vậy, ít nhiều gì giữ thể diện cho người ta một chút đi.”
“Lâm tiểu thư thật là dễ nói chuyện quá rồi, so với Tống Tinh Thần mặt mũi vênh váo kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần nữa.”
“Đúng đó, Mộ tiên sinh hôm nay giải vây giúp cô ta vậy mà cô ta còn nói như thế với cậu ấy thì biết ngay con người này vô cùng ích kỉ, còn không có tấm lòng biết ơn, nuôi lớn rồi cũng chỉ là một đứa ăn cháo đá bát. Lâm tiểu thư, sau này cô đừng có đối xử tốt với loại người này, vô dụng thôi.”
“Tôi biết rồi.”
Mấy người đó đi xa, Tinh Thần vẫn đứng ở chỗ hành lang, môi cười lạnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây