Đôi mắt Tống Tinh Thần cười tủm tỉm, đến gần Tống Tinh Nguyệt, nhỏ giọng nói bên tai cô ta: “Danh hiệu học bá này dùng sướng sao? Mười tám năm, cô cướp hết danh tiếng, Tống Tinh Nguyệt, cô cướp đi nhiều thứ của tôi như vậy, bắt đầu từ hôm nay, tôi phải đòi lại một năm một mười.”
Côi mắt cô lạnh lẽo nhìn Tống Tinh Nguyệt luống cuống trước mặt.
“Cô phải sống cho tốt vào, đừng sụp đổ quá nhanh.”
Nói xong, Tinh Thần đứng thẳng, liếc mắt nhìn ảnh chụp bay lên, trải đầy mặt đất tầng một.
“Ảnh chụp rơi xuống đất rồi, cô xuống dưới nhặt đi, bị người khác nhặt được, hình tượng của mẹ coi như sụp đổ đấy. Đúng rồi, tổng cộng có một trăm lẻ năm tấm ảnh chụp.”
Ba tấm hình trống thêm vào, cô ta hãy tự tìm đi thôi.
Tống Tinh Nguyệt nhìn dưới tầng, ảnh chụp rơi hết xuống đất, bây giờ đang là giờ cao điểm tự học buổi sáng, ở cửa trường học có rất nhiều học sinh vào trường học.
Chờ bọn họ đi đến dưới tòa dạy học, sẽ thấy hết.
Mẹ cả đời ưu tú, bên ngoài chưa từng có chỗ bẩn, không thể để cho người trông thấy ảnh chụp.
Tống Tinh Nguyệt quay người, chạy xuống cầu thang.
Mà những học sinh khác, nhất là mấy nữ sinh có quan hệ tốt với Tống Tinh Nguyệt, còn chặn ở cửa ra vào, hoàn toàn khiếp sợ nhìn Tinh Thần.
Đây thật sự là Tống Tinh Thần à.
Là Tống Tinh Thần bị đánh cũng sẽ không phản kháng, không dám đối mặt với bọn họ, đi thi vĩnh viễn không điểm, một thân một mình a.
Sao cô lại trở nên lợi hại như vậy, mà lại, vừa rồi Tống Tinh Nguyệt rõ ràng đang sợ cô.
Cô còn nói, bài thi của Tống Tinh Nguyệt đều là cô làm, bọn họ học chung lớp, hai người thành tích như nào, mọi người đều biết, sao có thể vậy được?
Trong đám người, một nữ sinh cao cao đứng ra, chất vấn Tinh Thần: “Cậu nói bài thi của Tống Tinh Nguyệt đều là cậu làm, cậu cho rằng chúng tôi đều là kẻ ngu sao? lớp Đằng Long chỉ có mình cậu là kẻ ngu, kỳ thi nào cậu cũng kéo thấp điểm cả lớp, đừng hạ thấp trí thông minh của chúng tôi.”
Học sinh Trung học Hoằng Dương, người trúng tuyển chính là học sinh thành tích tốt nhất trong thành phố S. Trong những học sinh thành tích tốt, lấy ra bốn mươi học sinh thành tích đứng đầu, tạo thành lớp Đằng Long.
Ngụ ý: Long Đằng Cửu Châu, nhất phi trùng thiên.
Học sinh lớp Đằng Long, bá chiếm cả lớp, thậm chí đứng đầu lớp mười hai toàn thành phố.
Nữ sinh cao gầy đó tên Lâm Lê Tuyết, thành tích không tệ, xếp thứ năm cả lớp.
Tống Tinh Nguyệt xếp thứ ba, thành tích tốt hơn cô ta, cho nên cô ta rất hâm hộ Tống Tinh Nguyệt, là fan cuồng của cô ta.
Đôi mắt Tinh Thần sắc bén đảo qua đi: “Tống Tinh Nguyệt cho cậu lợi ích gì, để mấy người các cậu đi theo cô ta làm mưa làm gió vậy.”
“Cậu ngậm miệng, Tinh Nguyệt bị cậu nắm nhược điểm, chúng tôi thì không có đâu.”
“A, không có sao? Sở thích của Tinh Nguyệt rất đặc thù, thích N-P, cậu thì sao? Các cậu thì sao? Tôi trước kia cô ta vẫn rất ngoan, sẽ không làm loạn, sau khi quen các cậu, khẩu vị trở nên nặng, thì ra là cô ta chơi với mấy người các cậu, mới thành ra như này...”
Tinh Thần vừa mới nói xong, mấy nữ sinh hoàn toàn đổi sắc mặt, Lâm Lê Tuyết ra mặt giúp Tống Tinh Nguyệt phẫn nộ trừng Tinh Thần.
“Im ngay, đừng nói xấu chúng tôi, chúng tôi không phải người như vậy.”
“Ai biết được, trước kia còn có người nói Tống Tinh Nguyệt băng thanh ngọc khiết, giữ mình trong sạch đâu, kết quả thì sao...”