“Mày dám, mày dám gửi ra ngoài, Tống Tinh Thần, mẹ nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Dương Như yêu quý thanh danh, bên ngoài không có một điểm đen, bởi vì nguyên nhân Tống Tinh Nhật là nhân vật công chúng, Dương Như liên tục xuất hiện trước truyền thông, được fan hâm mộ của Tống Tinh Nhật thân thiết gọi là mẹ ngôi sao ưu nhã nhất.
Thậm chí tiêu đề mẹ Tống Tinh Nhật xuất đạo, cũng xếp thư ba hot search.
Tống Tinh Nguyệt đột nhiên đưa tay, muốn cướp lấy ảnh chụp trong tay Tinh Thần, Tinh Thần đã sớm có phòng bị, lui về phía sau một bước, khiến Tống Tinh Nguyệt bắt hụp.
“Muốn ảnh chụp à?” Tinh Thần nhướng mày cười.
Đột nhiên, bàn tay Tinh Thần vươn ra ngoài lan can, buông tay, ảnh chụp theo gió bay đi.
“A..., ngại quá, gió quá lớn, ảnh chụp bay đi mất rồi.”
Tống Tinh Nguyệt vọt đến bên cạnh lan can, lo lắng nhìn ảnh chụp càng bay càng xa, rơi xuống trong bụi hoa tầng một, đang chuẩn bị đi xuống dưới nhặt.
Ai ngờ, Tinh Thần lại lấy ra một tấm hình từ trong túi xách.
“Tấm hình này thế nào, đủ rõ ràng đi.”
Tống Tinh Nguyệt muốn đoạt lại, Tinh Thần cười nhẹ buông tay: “Ai da, không cầm chặt, ảnh chụp lại rơi mất rồi.”
Ảnh chụp rơi thẳng đến dưới tầng một, rơi xuống hành lang, mấy nữ sinh đi ngang qua muốn nhặt lên.
Tống Tinh Nguyệt ở trên tầng hô to: “Không cho phép nhặt.”
Mấy nữ sinh ngẩng đầu, trông thấy là Tống Tinh Nguyệt lớp mười hai - năm, vội vàng bỏ đi.
Tống Tinh Nguyệt rất nổi tiếng ở trung học Hoằng Dương, thiên kim nhà họ Tống, chị gái là đại minh tinh tuyến một Tống Tinh Nhật, học bá, ngay từ năm lớp mười, kỳ thi nào cô ta cũng hạng ba cả lớp, vô cùng ổn, không lần nào thi thất bại cả.
Cô ta tập trung mọi điểm sáng, là nhân vật quát tháo phong vân trong trường học, không ai dám đắc tội với cô ta.
Cô ta nghiêng đầu sang chỗ khác, giận dữ mắng Tinh Thần: “Mày cố ý đúng không?”
“Đúng là tôi cố ý đấy.”
Nói xong, Tinh Nguyệt lấy ra một xấp ảnh chụp từ trong túi xách, tất cả đều là những tấm hình chụp lại cảnh Dương Như quỳ xuống.
Hơn một trăm tấm ảnh, ném lên không trung...
Ảnh chụp bay đi, bay phấp phới trên không trung.
Tống Tinh Nguyệt nổi giận, quát lớn: “Tống Tinh Thần, mày, mày dám tung ảnh mẹ ra...”
Tinh Thần dựa vào lan can, khoan thai cười nói: “Cái này có gì đâu, tôi còn chưa đăng lên trên mạng mà? Tống Tinh Nguyệt, cô nói xem nếu tôi đăng lên trên mạng, với danh tiếng như mặt trời ban trưa của chị cô, liệu mẹ cô có lên bảng hot search hay không?”
“Tống Tinh Thần, may dám, nếu mày dám tuyên bố lên trên mạng, mẹ nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Tinh Thần giả bộ sợ hãi nói: “A..., mẹ cô trả thù tôi à, tôi sợ quá sợ quá.” Nói xong, cô lại bồi thêm một câu.” Hôm nay tan học về nhà, tôi phải đăng lên mạng ngay mới được.”
Tống Tinh Nguyệt gầm thét: “Tống Tinh Thần, mày đừng có quá đáng.”
“Tôi quá đáng cái gì, mới có như thế mà tôi đã quá đáng rồi à? Từ nhỏ đến lớn cô bắt tôi giúp cô làm bài thi, từ hôm nay trở đi tôi không làm nữa, học bá, cô hãy cố lên, tự mình cố gắng nha.”
Tống Tinh Nguyệt trợn to đôi mắt, trong lúc nhất thời sửng sốt.
Cô ta đã quên, hoàn toàn quên mất, nhiều năm như vậy bài thi của cô ta đều là gian lận, là Tống Tinh Thần viết cho cô ta, cô làm bài thi của Tống Tinh Thần, đều nộp giấy trắng.