Thành phố S, những người năm ngoái thi vào đại học thủ đô có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Được rồi, thành tích của cháu ông nội còn không biết sao? Cho dù thành tích của cháu không tốt, ông nội cũng sẽ thu xếp đại học tốt cho cháu.”
“Ông nội, cháu thật sự có thể thi vào đại học thủ đô, chúng ta đánh cược đi.”
Ông cụ cười, với thành tích như vậy của cô, còn dám lấy ra đánh cược.
“Cháu muốn đánh cược gì với ông nội?”
“Cháu thi vào đại học thủ đô, ông nội sẽ đồng ý một ước nguyện của cháu, thi không đỗ, cháu nghe theo sắp xếp của ông.”
“Được, đây chính là cháu nói đấy, Lê Khuê, đến đây, chú làm nhân chứng, không để con bé chơi xấu.”
Chú Khuê mỉm cười nói: “Được, ông cụ, tôi đã nhớ kỹ rồi, Tam tiểu thư không đổi ý được đâu.”
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta không quấy rầy Tinh Thần học tập nữa.”
“Vâng.”
Chú Khuê lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đi, rồi đi theo ông cụ.
Tinh Thần tiếp tục ôn tập bài thi mô phỏng đề thi đại học.
...
Tầm mười giờ, Tinh Thần vẫn chưa nghỉ ngơi, chú Khuê đi vào, đưa cho cô một bát canh.
Tinh Thần sắp xếp lại bài thi, gần như bài thi nào cũng được điểm tối đa.
Nhất là khoa học tự nhiên, chưa từng xuất hiện chút sai sót nhỏ nào.
May mắn ký ức kiếp này vẫn còn, cô vốn học tập rất tốt, chỉ tiếc mấy năm nay cô bị Tống Tinh Nguyệt áp bách, bài thi toàn viết tên cô ta, để Tống Tinh Nguyệt từ nhỏ đến lớn đều sống trong hào quang học bá, mọi việc đều thuận lợi, danh tiếng vang xa.
Hai đời, bị Tống Tinh Nguyệt cướp đi ánh sáng, bây giờ phải bắt cô ta phun ra hết.
Chú Khuê trông thấy điểm số trên bài thi, kinh ngạc nói: “Những bài thi này đều do cô làm sao?”
“Đúng vậy chú Khuê.”
Chú Khuê thấy mấy bài thi đều là điểm tối đa, vui vẻ nói: “Tam tiểu thư, nếu cô sớm nói thành tích này cho ông cụ, đã không ăn khổ nhiều năm như vậy. Mỗi lần ông cụ biết thành tích của cô, đều sẽ bực bội mấy ngày, nhưng cũng không thể tránh được, chỉ có thể thầm may rằng cô không phải kẻ ngu.”
Cô mở nắp ra, vừa uống vừa nói: “Chú Khuê, chuyện này đừng nói cho ông nội vội.”
“Được, tôi biết.”
Chú Khuê quay đầu, trong hành lang không có ai, đóng chặt cửa phòng lại, hạ giọng nói: “Đã có hình ảnh camera hai ngày nay rồi, camera tầng năm không có người hầu khả nghi đi lên, có điều buổi sáng hôm nay, hơn hai mươi phút camera tầng năm bị thủ tiêu.”
Chú Khuê lấy một cái USB ra đưa cho Tinh Thần.
Tinh Thần cầm lấy USB, cắm vào máy tính, mở camera buổi sáng, thời gian cho thấy mười giờ hai mươi nhảy đến mười giờ bốn mươi, thiếu mất hai mươi phút.
Là cao thủ, sẽ còn biết xóa màn hình theo dĩu.
“Hôm nay trong nhà có người ngoài vào không.”
“Không có, ngoại trừ Mộ công tử và vệ sĩ anh ta đến thăm, không có những người khác.”
Mộ Đình Tiêu và Sở Vân không có khả năng vào phòng.
“Lấy hình ảnh camera mỗi một góc tòa nhà ra gửi cho tôi, cả ngày hôm nay, tầng năm bị xóa, những nơi khác chắc chắn sẽ có dấu vết, tôi cũng không tin hắn ta có thể xóa sạch tất cả camera trong tòa nhà.”
“Thi đại học chỉ còn mấy ngày, giao chuyện này cho tôi đi.”
Tinh Thần gật đầu: “Làm phiền chú Khuê rồi.”
“Đây là chuyện thuộc bổn phận của tôi, Tam tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được, chú Khuê ngủ ngon.”
...
Hôm sau cô tới trường học, trên hành lang, bỗng nhiên ngửi thấy hơi thở bất thường.
Quá yên tĩnh.