“Ông nội, chuyện tối ngày hôm qua chẳng lẽ ông đã quên sao? Cháu là người bị hại, mẹ tìm ba người đàn ông vốn là chuẩn bị cho cháu, cháu nhanh trí không rơi vào cái bẫy đó, chị hai lại rơi vào...”
“Đúng rồi, cháu quên nói cho ông nội, chị hai cho cháu uống một cốc đồ uống có bỏ thuốc... chị ta là đồng lõa, nói không chừng là người bày mưu tính kế, ở nhà họ Tống ngày nào chị ta cũng đánh cháu nữa... Ông nội nói thả liền thả, cháu còn có thể nói được gì?”
Sắc mặt ông cụ tương đối khó coi, trong lòng ông nắm chắc, đây là Tinh Thần vô cùng bất mãn với việc ông trả Tống Tinh Nguyệt về.
“Tinh Thần, ông nội biết ông có lỗi với cháu.”
“Ông nội, cháu sao có thể so đo với ông được, nếu ông không vui, đuổi cháu ra khỏi cái nhà này, cháu sẽ phải lưu lạc đầu đường.”
“Nói bậy, cái nhà này chỉ cần có ông nội còn sống, không ai dám đuổi cháu đi.”
Tinh Thần tủi thân, nhỏ giọng nói: “Vậy ông còn trả Tống Tinh Nguyệt về, rốt cuộc cha và chị cả đã chuốc thuốc mê gì vậy, ông không chú ý cảm nhận của cháu chút nào, cháu mới là người bị hại.”
“Ông nội biết cháu tủi thân.” Ông cụ cầm lấy một túi văn kiện từ trong tay chú Khuê, để túi văn kiện trên đống bài thi của Tinh Thần.
“Mở ra xem đi, cháu sẽ thích đấy.”
Tinh Thần mở túi văn kiện ra, bên trong chứa hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, ông cụ chuyển nhượng cho cô năm phần trăm cổ phần tập đoàn Tống thị.
Lợi nhuận hàng năm của tập đoàn Tống thị là hơn 20 tỷ, năm phần trăm cổ phần được chia hoa hồng ít nhất một tỷ.
Cô rất rất cần tiền, rất nhiều tiền, Tống Tinh Nhật là ảnh hậu, Lâm Giai Vi là danh viện thủ đô, bối cảnh gia tộc rất lớn.
Cô không có vốn liếng, bây giờ không cách nào chống lại, số tiền đó tới đúng lúc quá.
Tống Tinh Nguyệt được nhà họ Tống đón về, chuyện này nhìn như không giải quyết được gì, nhưng Dương Như mất đi chức vị ở tập đoàn, cô lấy được năm phần trăm cổ phần ông cụ tặng cho.
So với kiếp trước không có gì cả, cô đã kiếm lời, có một khoản tài chính vận hành rất lớn.
Ông cụ nói: “Chuyện này ông biết cháu chịu thiệt, năm phần trăm cổ phần này xem như đền bù cho cháu, sau này cháu sống cùng ông nội, có ông ở đây, không ai dám bắt nạt cháu đâu.”
Tinh Thần mở hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ra: “Ông nội, năm phần trăm cổ phần này...” Có phải hơi nhiều quá rồi không?
“Ông nội có trong tay tổng cộng 45% cổ phần, cho cháu năm phần trăm, ông nội vẫn là cổ đông lớn nhất tập đoàn, sau này Tinh Nhật chắc sẽ không vào tập đoàn Tống thị, cho nên cháu phải biết cố gắng...”
Ý của ông nội là ám chỉ bốn mươi phần trăm cổ phần còn lại trong tay ông đều sẽ cho cô ư?
Tống Húc vẫn còn, vợ chồng Tống Húc sẽ không để cho ông nội cho cô.
“Ông nội, ông vẫn còn khỏe lắm mà, sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Cháu đúng là giỏi nói ngọt, ký văn kiện đi, ngày mai sẽ để cho luật sư đều chuyển tới danh nghĩa của cháu, ôn tập cho tốt, tranh thủ thi đại học đừng để không điểm.”
Tinh Thần không vui phản bác lời của ông cụ: “Ông nội, cháu đã nói với ông rồi, thành tích của cháu tốt vô cùng, thi vào đại học thủ đô hoàn toàn không có vấn đề, sao ông lại không tin cháu vậy.”
Ông cụ nghe thấy là đại học thủ đô, học phủ cao nhất trong nước, điều kiện nhập học cực kì hà khắc, khó như thi được Trạng Nguyên thời xưa vậy.
Nếu cô có thể thi được vào đại học thủ đô, cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông, trên mặt ông cũng có ánh sáng.