“Tam tiểu thư, cô không hiểu, thật ra ông cụ rất tịch mịch, ông cũng hi vọng nhà họ Tống hòa khí mỹ mãn.”
“Hòa khí mỹ mãn...”
Tinh Thần cười lạnh, lặp lại câu nói này, nhà họ Tống vốn đã nát rồi, chỉ có ông nội vẫn cảm thấy còn có thể duy trì hòa bình mặt ngoài.
“Tam tiểu thư, yên tâm đi, cho dù Nhị tiểu thư được đưa về, sau này không cho phép đi ra ngoài nữa, ngoại trừ tham gia thi đại học.”
Ngón tay mảnh khảnh của Tinh Thần xoa xoa huyệt Thái Dương, lắc đầu.
Loại lời này, cô chưa bao giờ tin, Dương Như làm sao có thể giấu Tống Tinh Nguyệt trong nhà được, cho dù bà ta muốn, Tống Tinh Nguyệt chưa chắc đã chịu.
Thiên kim tiểu thư danh tiếng vang xa trong xã hội thượng lưu thành phố S, mặc dù bây giờ thanh danh thối hoắc, hình tượng sụp đổ, song cũng không nhốt cô ta ở nhà được.
“Cô đừng trách ông cụ, cũng không cần không cam tâm vì thả Nhị tiểu thư trở về mà, ông cụ sẽ bồi thường cho cô. Thật ra, ông cụ cũng gặp tình thế bất đắc dĩ, dù thế nào Tống tiên sinh cũng là con trai duy nhất của ông, ông còn có thể chống đối lại con của mình hay sao?”
Là thế phải không?
Tống Húc là con trai duy nhất của ông nội, cô mới liên tục bại bởi máu mủ tình thâm.
Tinh Thần khoát khoát tay, nói với chú Khuê: “Chú Khuê, tôi muốn yên tĩnh một chút, chú đi xuống trước đi.”
“Vâng, Tam tiểu thư.”
Chú Khuê đang chuẩn bị rời đi, gió lớn từ khe hở cửa kính thổi vào rèm cửa sổ, cửa kính phản quang phản chiếu một cái chấm đỏ, đang lóe lên ánh sáng.
“Khoan đã chú Khuê...”
Chú Khuê dừng bước lại.
Tinh Thần đi đến góc tường, dùng dao móc ra kim tiêm lóe lên ánh sáng đỏ từ trên tường, cô cầm trong lòng bàn tay, nhìn đi nhìn lại.
Chú Khuê nhìn thấy thứ này, vô cùng chấn động.
Ông ấy nhậm chức ở nhà họ Tống hai mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy camera lỗ kim.
“Tam tiểu thư, đây là?”
“Camera tia hồng ngoại, hay còn gọi camera lỗ kim.”
Camera đã nhét được vào phòng cô ở nhà tổ rồi, không kìm được ra tay, động tác thật đúng là nhanh.
“Trong ngôi nhà này lại có thứ như vậy, là sơ suất của tôi, Tam tiểu thư, tôi nhất định sẽ tra rõ trong trong ngoài ngoài đám người hầu, bỏ hết camera.”
“Không cần làm phiền chú Khuê, tránh cho đánh cỏ động rắn.” Tinh Thần dỡ bỏ camera giám sát, đặt lên bàn: “Chú Khuê, chú điều tra xem hai ngày nay có ai vào phòng tôi không, còn nữa, lắp cho tôi một cái máy tính.”
“Không thành vấn đề Tam tiểu thư, tối nay máy tính sẽ được lắp.”
Trước kia xảy ra chuyện như vậy, không ai giúp cô, bây giờ thì khác rồi, chí ít chú Khuê đứng về phía cô.
Tinh Thần ngồi xuống, thần sắc bình tĩnh nói: “Tôi muốn nhờ chú Khuê giúp mấy chuyện.”
“Tam tiểu thư, mời nói, đừng nói hỗ trợ, tiểu thư nếu có chuyện gì, cứ dặn tôi là được.”
“Chú Khuê, chú hãy lắp đặt camera ở từng cửa ra vào, tốt nhất là camera ẩn, người lắp đặt phải đáng tin, đừng dùng người trong nhà, dùng người bên ngoài đi.”
“Tam tiểu thư, cái này cô yên tâm, cô không nói tôi cũng sẽ làm.”
“Còn nữa, ngày thường ông nội có thói quen ăn đồ chăm sóc sức khỏe không?”
Chú Khuê lắc đầu: “Không có, năm đó ông cụ từng dẫn lính đi lên chiến trường, không chịu nhận mình già, luôn nói mình không có bệnh không đau nhức, cũng không chịu uống thuốc.”
“Người hầu phòng bếp có tin được không?”
“Tin được, phòng bếp do thím Trần quản lý, thời gian bà ấy đi theo ông cụ còn dài hơn tôi.”