Tống Tinh Nguyệt bị Tinh Thần ép lui lại từng bước, cuối cùng lui đến cái ghế nơi hẻo lánh, không còn đường lui.
Tống Tinh Thần trước mặt cô ta thật đáng sợ, khắp cả người cô tràn ngập lệ khí bức người.
Tinh Thần cúi người, cách Tống Tinh Nguyệt rất rất gần, trên mặt xinh đẹp tràn ngập nụ cười tà ác.
“Tống Tinh Nguyệt, cô có biết mấy căn hầm này được xây ở đâu không? Thời dân quốc ôn dịch lan tràn, thành phố S từng chịu dịch bệnh lớn, người chết đều chôn trong căn hầm dưới mặt đất, trên trăm thi thể chồng chất mà thành, cô làm nhiều chuyện ác như vậy, bọn họ sẽ tới bắt cô đền mạng nha.”
Tống Tinh Nguyệt đưa hai tay che mắt, hô to với Tinh Thần: “Đi ra, cô đi ra, cách xa tôi ra.”
Lá gan thật nhỏ, dăm ba câu đã bị dọa suy sụp, kiếp trước cô yếu ớt đến mức nào, mới có thể bị loại gà yếu ớt như Tống Tinh Nguyệt bắt nạt.
Tống Tinh Thần cong môi cười lạnh, quay người, rời khỏi phòng.
Bên ngoài, thím Trần còn đang trông coi, tất cả người hầu khác đã đi xuống.
Thím Trần nhìn quanh phòng, trông thấy Tống Tinh Nguyệt chân trần, hai tay che mắt, run lẩy bẩy ngồi xếp bằng trên ghế, vô cùng yên tĩnh, nhưng có chút không đúng, sao cơ thể run rẩy mạnh vậy.
“Tam tiểu thư, cô ta...”
Tinh Thần dặn thím Trần: “Thím Trần cúp điện phòng này đi, để cô ta yên tĩnh một buổi chiều, buổi tối lại đi vào, cô ta sẽ không đuổi ai đi nữa đâu.”
Thím Trần cúi đầu: “Vâng, Tam tiểu thư.”
Sau khi đi ra khỏi phòng dưới đất, Tinh Thần đến trường học, như ở kiếp trước, bầu trời thành phố S mây đen đè thấp, không lâu sau bắt đầu cuồng phong tứ ngược, sấm sét vang dội, một trận mưa to lập tức rơi xuống.
Tống Tinh Nguyệt, cô phải sống nhé, sớm như vậy đã sụp đổ thì không vui đâu.
...
Trong tầng hầm, sau khi Tống Tinh Thần rời khỏi đây, căn phòng liền cúp điện.
Tống Tinh Nguyệt bị lời của Tinh Thần dọa sợ, trong tầng hầm tối tăm chật chội, không có âm thanh, không có người hầu, không có ai nói chuyện với cô ta, không có ai ở cùng...
Không biết cô ta bị làm sao, luôn cảm thấy bốn phía có cái bóng bay qua bay lại, dưới giường, trên mặt bàn, trong tủ treo quần áo...
Ầm ầm ~ một cơn sấm to bỗng nhiên truyền đến từ dưới đất.
Cô ta ngồi trên ghế, bị dọa co quắp dưới đất, hai tay ôm đầu gối, cơ thể rúc vào trong góc run lẩy bẩy.
Ầm ầm, lại một trận tiếng sấm, dọa cô ta lập tức òa khóc.
Rất sợ hãi, thật đáng sợ quá, cô ta không muốn ở đây nữa, cô ta muốn về nhà...
“Mẹ, chị, em sợ quá, mau đến cứu em với...”
“Mẹ, con không muốn ở đây nữa, ở đây vừa tối vừa đáng sợ.”
“Tống Tinh Thần, mày mau thả tao ra, đồ tạp chủng mau thả tao ra ngoài.”
Thím Trần ở ngoài cửa nghe thấy cô ta còn đang mắng chửi, sức lực dồi dao, vốn chỉ nghĩ giữa trưa không ăn cơm, sẽ đói, nghe thấy giọng cô ta mắng Tam tiểu thư rất lớn, bèn cất đồ ăn đi, không đưa nữa.
Chẳng qua là đứa con nuôi, tốt số được phu nhân nhận nuôi, thật đúng là coi mình thành thiên kim tiểu thư.
...
Buổi chiều, chú Khuê phái lái xe đón Tinh Thần về tòa nhà, trở về phòng thay quần áo.
Cô đứng trước bệ cửa sổ tầng năm, nhìn cây đại thụ ở cửa tòa nhà, năm đó cô quỳ dưới tàng cây một đêm, ngày đó mưa còn lớn hơn hôm nay, tiếng sấm ầm ầm ở bên tai, tia chớp lấp lóe trên đỉnh đầu...
Một đêm, cô quỳ đến nỗi đầu gối chết lặng mất đi tri giác, ông nội cũng không hề đi ra gặp cô.
Bảo vệ đuổi cô đi, cuối cùng bởi vì nhiệt độ thấp phát sốt, ngã vào ven đường.