Anh là cháu trai trưởng nhà họ Mộ, thái tử gia dưới một người trên vạn người của nhà họ Mộ, người thừa kế tập đoàn Mộ Thị do chính ông Mộ lựa chọn.
Anh chưa hề nghĩ tới, anh sẽ được một cô gái chưa đầy mười tám tuổi bảo vệ.
Có điều những lời cô vừa nói, đã lấy lòng anh.
Trên khuôn mặt băng điêu ngọc khắc của anh không có biểu cảm gì, lời kịch tỏ tình giống như vậy, là lần đầu tiên anh nghe thấy, tương đối mới mẻ.
Tinh Thần thấy anh hoàn toàn không tin, ở kiếp trước, khi cô hai mươi mốt tuổi gặp được Mộ Đình Tiêu, mà kiếp này mười tám tuổi đã gặp được, trước kịch bản ba năm.
Không sao, anh sẽ yêu cô, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này.
...
Buổi chiều, Mộ Đình Tiêu rời khỏi nhà họ Tống, chú Khuê phái lái xe đưa cô và Tống Tinh Nguyệt đi học.
Đêm qua ầm ĩ quá lớn, Tống Tinh Nguyệt nói gì cũng không chịu đi trường học.
Không chịu đi, nhưng ở nhà họ Tống không cho phép cô ta làm mình làm mẩy.
“Bây giờ cô ta đang ở đâu?” Tinh Thần hỏi người hầu.
“Ở phòng dưới hầm.”
Nhà họ Tống quá nhiều người hầu, có rất nhiều tầng hầm cung cấp cho đám người hầu ở lại, với độ chán ghét của ông nội đối với Tống Tinh Nguyệt, cô ta ở tầng hầm, Tinh Thần cũng không ngạc nhiên chút nào.
Tinh Thần đến dưới hầm, còn chưa đi vào phòng, đã nghe thấy Tống Tinh Nguyệt đang đập đồ, mắng người hầu.
“Cút đi, mấy người là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tôi, biết tôi là ai không? Tôi là Nhị tiểu thư nhà họ Tống.”
“Các người trông thấy tôi nghèo túng, ai ai cũng đến bắt nạt tôi, mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu, cút đi, cút hết đi cho tôi...”
Thím Trần đứng sau lưng Tinh Thần, nhỏ giọng nói: “Từ buổi sáng nhốt vào đã cứ như vậy, đưa cơm trưa tới, cô ta không động vào một hạt vứt đi hết, ai đi vào khuyên cô ta, cô liền đánh người đi, ông cụ đang nổi nóng, chúng tôi cũng không dám vì chuyện này đi làm phiền ông cụ.”
“Tôi vào xem sao.”
“Vâng, Tam tiểu thư.”
Tinh Thần đi vào giữa phòng, đầu tiên trông thấy mặt đất bừa bộn, Tống Tinh Nguyệt ngồi dưới đất, tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi, không còn chút ngang ngược càn rỡ tỏa sáng chói mắt.
Thấy có người đi vào, cô ta nhặt một mảnh sứ vỡ trên mặt đất lên, trực tiếp ném về phía cửa.
Tinh Thần né tránh.
Mảnh sứ vỡ đập vào cửa, đám người hầu kêu to một tiếng, vội vàng né tránh.
Tống Tinh Nguyệt ngước mắt, nhìn thấy người tới là Tống Tinh Thần, đứng bật dậy từ dưới đất, giận đùng đùng mắng to: “Mày đến xem náo nhiệt đúng không, Tống Tinh Thần, tao cho mày biết, mày đứng có đắc ý, mẹ sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Tinh Thần liếc mắt ra hiệu với thím Trần.
Thím Trần dẫn người hầu đi, đóng cửa phòng lại.
Cô đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt cao ngạo lại đắc ý nhìn Tống Tinh Nguyệt.
“Đúng, tôi tới nhìn trò cười của cô đấy.”
Mới vậy đã không chịu được à?
Chỉ là ở phòng hầm, còn ở nhà họ Tống, cô ta còn mang họ Tống, không bị ông nội trục xuất đi, Dương Như liều chết che chở cho cô ta, đúng rồi, còn có cha và chị gái yêu thương cô ta.
So với kiếp trước, Tinh Thần khuất nhục lại chật vật, suýt nữa mất đi nửa cái mạng, đêm mưa quỳ gối ở nhà tổ cả đêm, lại bị người hầu đuổi đi... suýt nữa chết ngay đầu đường.
Cô ta như này có đáng là gì?
Tống Tinh Nguyệt lại bị lời của Tinh Thần triệt để chọc giận, cô ta chưa từng bị đồ tạp chủng này giẫm dưới chân như vậy.