Mười năm, nhà tổ xa cách mười năm đã lâu không gặp, Tống Tinh Thần cô đã trở về rồi.
Dưới bậc thang, Mộ Đình Tiêu đứng cách đó không xa.
Sống lưng Tống Tinh Thần thẳng tắp như tùng, đứng ngông nghênh sừng sững trên sân thượng, hai mắt nhìn về phương xa, cánh môi mím lại thành nụ cười mỏng lạnh như có như không.
Anh leo lên sân thượng, đứng phía sau Tinh Thần: “Tống Tinh Thần.”
Tinh Thần quay người, khóe môi nhếch lên, nhìn anh với ánh mắt cực kỳ thấu triệt rõ ràng.
Mộ Đình Tiêu đi đến bên người Tinh Thần, nhìn xuống toàn bộ khu nhà nhà họ Tống.
Nhà họ Tống có phong thuỷ vô cùng tốt, vị trí cũng tốt, là kiến trúc nước gió vườn tược truyền thống hiếm có của thành phố S.
“Tống Tinh Thần, em khiến tôi cảm thấy hứng thú với em đấy.”
Giọng anh lãnh đạm, tựa như đang bàn về thời tiết.
“Chỉ là có hứng thú sao?”
Kiếp trước, anh đã bỏ ra vì cô rất nhiều, không chỉ là thận, sinh mạng, mà ngay cả cổ phần tập đoàn Mộ Thị trên tay anh, cũng là anh trao cho.
Cô lại không giữ được những cổ phần đó, bị người phụ nữ Lâm Giai Vi kia lừa.
So sánh với kiếp trước yêu sâu tận xương tủy, chỉ là hứng thú sao?
“Mộ Đình Tiêu, anh có biết tại sao em muốn thi được vào đại học thủ đô không?” con ngươi Tinh Thần sạch sẽ thấu triệt nhìn Mộ Đình Tiêu, cánh môi mỉm cười: “Bởi vì anh...”
Mộ Đình Tiêu hơi chau lông mày lại.
Tống Tinh Thần không hề che dấu suy nghĩ trong nội tâm, dù là ánh mắt nhìn hắn, cũng trần trụi trắng trợn.
Từ vừa mới bắt đầu, từ lần đầu tiên đã là vậy.
Nhưng anh không chán ghét nổi, nếu như là những người phụ nữ khác, chỉ cần anh thấy ngứa mắt, cho dù tỏ tình cũng khiến người đó biến mất.
“Tống Tinh Thần, em rất ngông cuồng.”
Một đứa con gái không được cha mẹ yêu thương, bị xa lánh khắp nơi, trong gia đình nhà cao cửa rộng này, là thứ gì chèo chống cô, để cô như thế có sức mạnh ngông cuồng như thế.
“Yếu ớt quá lâu, nên bật dậy rồi. Còn sống tốt đẹp như thế, làm sao lại để kẻ ác thành công được.”
“Còn sống? Tống Tinh Thần, em từng chết ư?”
Tinh Thần đón gió, mái tóc xoăn dài bên hông chập chờn theo gió, trên mặt tuyệt sắc đang cười nhạt, con ngươi lại vô cùng tối tăm.
“Mộ thiếu, anh thử nói xem?”
Sở Vân điều tra tin tức về cô, từ nhỏ cô bị ức hiếp, mãi cho đến đêm qua, cô vẫn sống dưới bóng ma của Tống Tinh Nguyệt, nhưng bắt đầu từ đêm qua, cô tựa như trở thành một người khác từ trong ra ngoài.
Dương Như mất đi quyền khống chế tập đoàn Tống thị, Tống Tinh Nguyệt bị nhốt ở nhà tổ, biến hóa cực đoan như này, gần như chỉ trong một đêm.
Bỗng nhiên, Tinh Thần nói với giọng cực kỳ chăm chú nghiêm trọng: “Mộ Đình Tiêu, bất kể anh có tin hay không, kiếp này, em cũng sẽ bảo vệ anh.”
Lần đầu tiên gặp mặt, cô nói sẽ thi đỗ đại học thủ đô, bởi vì anh ở đại học thủ đô.
Lần thứ hai gặp mặt, cô nói kiếp này sẽ bảo vệ anh...
Mộ Đình Tiêu tỉ mỉ nhìn cô, đường nét ngũ quan cô cực đẹp, làn da tinh tế tỉ mỉ như mỡ đông, đứng ở dưới ánh sáng như quỳnh hoa ngọc thụ, sáng rực rỡ.
Ánh mắt cô nhìn thẳng về phương xa, trong đôi mắt là vẻ bất khuất và quật cường.
Cô chăm chú.
Mộ Đình Tiêu thu lại ánh mắt, ngữ khí cực kỳ lãnh đạm nói: “Làm phiền Tống tiểu thư lo cho rồi, tôi không cần.”