Tống lão gia nói: “Không phải là tôi coi thường Lệ Sâm, mà chưa chắc Tinh Thần đã thích cháu ông, suy nghĩ của thanh niên bây giờ rất khác với chúng ta, nếu không thích, có tác hợp thế nào cũng vô ích thôi.”
“Chính vì lý do này, nên tôi mới mời ông đến Thủ đô, chúng ta cùng bàn bạc với nhau. Tinh Thần mới học năm nhất đại học đã được bình chọn làm hoa hậu giảng đường rồi, trong trường có bao nhiêu nam sinh thích con bé, ông lại nghĩ thử xem, tuổi mười tám là lứa tuổi rất dễ rung động, nhỡ nó thích nam sinh nào đó quê xa tít tắp, có khi nhà tận dưới chân núi Himalaya, ông cũng nỡ gả con bé qua đó? Vậy nên… ông phải dập tắt trước khi con bé con suy nghĩ này.”
“Lại nói, Lệ Sâm nhà tôi là đứa tài giỏi, sao con bé không thích cho được? Trừ khi mắt con bé cao hơn đỉnh đầu, chứ cả Thủ đô này, làm gì còn ai sánh được với Lệ Sâm?”
Tống lão gia đột nhiên nói: “Chẳng phải còn có Mộ Đình Tiêu hay sao?”
“Thằng bé đó ấy à, thôi đừng nói nữa, tính tình quá nhàm chán, với lại nó mới 21 tuổi, dù đã đến tuổi yêu đương rồi đấy, nhưng thẳng thấy dẫn ai về cho tôi xem cả. Nếu Tinh Thần đi theo nó, con bé sẽ phải chịu khổ thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây