Tinh Thần cười nói: “Mẹ, loại chuyện này mẹ không cần lo lắng, công ty lớn như vậy mẹ còn sợ không có ai sao? Lại nói, con nghe nói cháu trai chú Khuê đã đi làm năm năm ở công ty, cũng là quản lý bộ phận tiêu thụ.”
Chú Khuê đang dẫn người hầu và vệ sĩ trở về, đều nghe hết.
Ánh mắt ông ấy mang theo thưởng thức, nhìn Tam tiểu thư.
Tam tiểu thư thật sự đã thay đổi, trở nên thông minh, tinh xảo đặc sắc, không những trừng trị được Dương Như, khiến bà ta mất đi chức vị, còn đề bạt cháu của ông ấy trước mặt ông cụ.
Cho dù ông cụ không nói gì, chú Khuê cũng rất vui mừng, ngày sau nhất định sẽ đứng về phía Tam tiểu thư, tâm hướng về cô.
Ông cụ trông thấy ánh mắt chú Khuê sáng lên, bèn quyết định.
“Sao ông không nghĩ đến nhỉ, cháu Lê Khuê vào công ty cũng được năm năm đi, đứa bé kia năng lực không tệ, còn là Phó quản lý tiêu thụ tôi cất nhắc, Dương Như, hôm nay cô và Lê Khâm nói chuyện đi, trong ba ngày chuyển giao rõ ràng tất cả mọi chuyện.”
Trong mắt Dương Như chừa thù oán, hung hăng trừng mắt với Tinh Thần.
Con tạp chủng này liên tục phá hỏng chuyện của bà ta, vốn bà ta có thể truyền cho người một nhà, hết lần này tới lần khác cô lại xen vào, khiến ứng viên rơi vào cháu trai của Lê Khuê chất tử.
Lê Khâm là người duy nhất công khai dám phản đối bà ta trong công ty, còn khó chơi hết lần này tới lần khác, mềm không được cứng không xong.
Tinh Thần khí nhàn thần định cần chén trà lên uống trà, liếc mắt nhìn Dương Như.
Trông thấy vẻ mặt Dương Như phẫn nộ, muốn giết chết lại không làm gì được cô, cô liền vô cùng thoải mái.
Cô khẽ nhấp một ngụm trà, a ~ thật thoải mái.
...
Ngoài cửa, dưới cây hoa nở rực rỡ, đôi mắt lạnh lùng tĩnh mịch của Mộ Đình Tiêu nhìn chăm chú Tống Tinh Thần.
Người phụ nữ này không chỉ thú vị, linh hồn như bóng tối, tâm cơ thâm trầm.
Nhưng cô thật sự chỉ có mười tám tuổi sao?
Con gái mười tám tuổi, chưa tốt nghiệp cấp ba, lại kéo được tổng thanh tra tiêu thụ địa vị lỗi lạc của tập đoàn Tống thị xuống ngựa.
Đột nhiên, Mộ Đình Tiêu dấy lên hứng thú với cô.
Vẻn vẹn chỉ là hứng thú, như trông thấy một đóa hoa xinh đẹp, đồ cổ tinh xảo, viên ngọc chất lượng thượng hạng mà thôi...
Đã là hứng thú, khiến anh tràn ngập hiếu kì với cô, trên người cô bao lấy từng tầng từng tầng bí ẩn, mê hoặc khiến anh chìm đắm.
...
Chú Khuê nói: “Ông cụ, tôi đã dẫn Nhị tiểu thư đến rồi, ngài có muốn gặp không?”
Ông cụ không nhịn được khoát tay: “Đừng mang vào, tôi nhìn thấy nó liền nổi giận, loại người kém, mang đến cho mẹ Trần dạy dỗ cho tốt đi.”
“Vâng.”
Ngoài cửa, xa xa nghe thấy tiếng khóc thê lương của Tống Tinh Nguyệt:
“Các người làm gì vậy, buông tay, đừng bắt tôi, các người làm đau tôi rồi.”
“Mẹ, vì sao bọn họ lại mang con đi, bọn họ muốn mang con đi đâu, buông tay a.”
“Tôi không muốn đi cùng các người, thả tôi ra, mấy con người hầu đê tiện cũng muốn cưỡng ép tôi à, mẹ sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”
Ông cụ nghe thấy cô ta ỷ vào Dương Như yêu chiều mà mắng người hầu đê tiện, cả giận nói: “Đuổi đi, lập tức đuổi đi cho tôi.”
Chú Khuê liếc mắt ra hiệu cho người hầu, sau khi người hầu rời khỏi đây, giọng của Tống Tinh Nguyệt rốt cục biến mất.
Dương Như lại không ở lại được nữa.
“Ông cụ, hôm nay không còn chuyện gì nữa, con xin đi trước.”