Không có 8% cổ phần này, một ngày nào đó, thân phận Tinh Nguyệt bị người ta nhìn thấu, bà ta bị nhà họ Tống đuổi ra, nhà họ Dương sẽ không nhận bọn họ, mẹ con bà ta sẽ lưu lạc đầu đường.
Những cổ phần này là đường lui sau cùng của mẹ con bà ta.
Lúc Dương Như mắng Tinh Thần là con tiện nhân, ông cụ chau mày lại, trong mắt chứa lửa giận.
Đây chính là ý nghĩ thật sự của Dương Như đối với Tinh Thần sao, dám gọi Tinh Thần là ‘con tiện nhân', ông còn chưa chết đâu, Tinh Thần còn chưa đến lượt bà ta bắt nạt.
“Mẹ, mẹ đã không bằng lòng nhường cổ phần để bù đắp cho con, vậy phải làm sao bây giờ? Hay là, mẹ từ chức tổng thanh tra phòng tiêu thụ tập đoàn đi, người ta có câu, chuyện trong nhà còn quản không xong, làm sao quản chuyện bên ngoài được, tính cách chị ngang ngược càn rỡ, nhất định là do mẹ không dạy tốt.”
Tống Tinh Thần mắng bà ta không dạy tốt Tinh Nguyệt trước mặt người khác, còn bắt bà ta từ chức tổng thanh tra phòng tiêu thụ mà bà ta vất vả dốc sức làm hai mươi năm, trong công ty có rất nhiều thuộc hạ và quản lý của bà ta, cô một khi sa thải chức vụ, những người kia, chỉ cần ông cụ phát giác sẽ bị nhổ tận gốc.
Cần phải chọn giữa giữ lại Tinh Nguyệt, hoặc là cổ phần, hoặc là chức vụ.
Dương Như nghẹn một hơi ở trong cổ họng, không bật ra được, nuốt lại không trôi.
Hôm nay, lần đầu tiên bà ta ngã nhào trước mặt Tống Tinh Thần, trước mặt một đứa con gái mười tám tuổi.
Toàn bộ cố gắng hai mươi năm nước chảy về biển đông.
Mặc kệ là quyền thế hay là tiền tài, bà ta cũng không thể bỏ qua.
Tinh Thần trông thấy bà ta do dự, bình tĩnh nói: “Mẹ, nếu như mẹ không cách nào bỏ qua chức vị và cổ phần, như vậy ông nội muốn đuổi chị hai đi, mẹ thật sự có thể trơ mắt nhìn chị hai lưu lạc đầu đường à?”
Dương Như đã không muốn phun ra ít đồ, ngược lại cô muốn xem xem, bà ta còn có cách gì thuyết phục được ông nội giữ Tống Tinh Nguyệt lại.
Ông cụ vẫn đã giận chuyện Dương Như thiên vị Tống Tinh Nguyệt, Dương Như còn muốn giữ lại Tống Tinh Nguyệt, vậy càng không thể nào.
Ông phất tay với chú Khuê: “Vậy tiễn con gái nuôi...”
“Vâng, ông cụ.”
Chú Khuê gọi hai vệ sĩ, hai người hầu, đi ra cửa chính phòng khách.
Con mắt Dương Như nhìn chằm chằm chú Khuê đi ra phòng khách, đi đến vườn hoa, càng đi càng xa...
Từ nhỏ, bà ta đã dồn bao tâm huyết vào người Tinh Nguyệt, bồi dưỡng con bé như công chúa, từ nhỏ đến lớn không chịu bất cứ khó khăn nào.
Trải qua đêm qua, cảm xúc của con bé vốn ở bên bờ biên giới sắp sụp đổ, thật sự bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống, con bé làm sao có thể chịu nổi.
Đôi mắt Tinh Thần nhìn Dương Như, bà ta còn đang xoắn xuýt, còn đang do dự, còn không nỡ thả quyền thế trong tay xuống đi cứu con gái mến yêu, rất tốt...
Xem ra cần cô thêm một mồi lửa, để cây đuốc cháy vượng hơn.
“Mẹ, mẹ có biểu cảm gì vậy, không nỡ sao? A cũng đúng, ông nội còn chưa nói cho mẹ, chị hai sẽ được đưa đi chỗ nào đúng không.”
Ông cụ liếc qua Dương Như, hừ lạnh: “Làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế, vẫn còn muốn ở trong nước ư, tôi đưa nó ra nước ngoài.”
Nước ngoài?
Nếu như đưa ra nước ngoài, đời này bà ta sẽ không còn được gặp lại Tinh Nguyệt nữa.
Trông thấy sắc mặt Dương Như vội vàng, cô biết bà ta mắc câu rồi.