Sở Vân đưa mắt nhìn thái tử, trông thấy cánh môi anh hơi nhếch lên, thái tử đang cười đấy à?
Đây là lần đầu tiên anh ta trông thấy thái tử cười, thái tử vốn có ngoại hình trời ban, cười lên thật dễ nhìn.
Đối với Tống Tinh Thần, anh ta cũng bội phục.
Đêm qua được chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn của Dương Như, hôm nay đang nghĩ liệu cô có ứng phó được không, không ngờ cô cũng có tâm, một tay giả heo ăn thịt hổ chơi đẹp.
Sở Vân hỏi Mộ Đình Tiêu: “Thái tử, không đi vào sao?”
“Không vội.”
Sở Vân liền buồn bực, thái tử luôn luôn lạnh lùng đạm mạc không hỏi sự đời, làm sao lại thích nghe lén góc tường như thế.
Còn nghe say sưa ngon lành, có phần mê mẩn!
...
Nghe vậy, ông cụ nhìn về phía Tinh Thần.
Chuyện này người bị hại lớn nhất là Tinh Thần, những gì Tinh Thần nói buổi tối hôm qua là sự thật, hậu quả căn bản không dám nghĩ, nếu như Tinh Thần bị hủy, ông sẽ rất áy náy.
Tinh Thần cất di động vào trong túi áo, mặt cười yếu ớt nói: “Mẹ, chị hai đánh con không chỉ một lần, ông nội muốn đưa chị ấy đi, mẹ không nên cầu xin đâu, chị hai đã trưởng thành rồi, tính tình đã được định hình, không thay đổi được, mẹ còn muốn giữ chị ấy lại, để kiếp sau chị ấy cũng bắt nạt con sao?”
Câu nói này, hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ giữ lại Tống Tinh Nguyệt của ông cụ.
Giữa cháu gái nuôi lại bắt nạt cháu gái ruột, chỉ cần ông vẫn còn hơi thở, ông quả quyết sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.
“Tống Tinh Thần, chị hai tốt xấu gì cũng cùng nhau lớn lên với con từ nhỏ, cho dù không có tình thân, cũng có tình cảm.”
“A, thật sao? Con lại cảm thấy chị ấy bắt nạt con từ nhỏ đến lớn mà có tình cảm đấy.” Tinh Thần cười lạnh nhìn về phía Dương Như: “Thật ra quan hệ của mẹ và chị hai tốt, con cũng hiểu được, nhưng mẹ để chị ấy ở lại, cái này không cân nhắc qua cảm nhận của con, nếu như không phải chị hai, người bị ba người đàn ông bắt nạt tối qua chính là con.”
Nó còn dám nhắc đến đêm qua, còn dám nhắc đến ba người đàn ông kia! Quả thực là đang xát muối vào vết thương của Dương Như.
“Tống Tinh Thần, phải như thế nào con mới có thể tha thứ cho chị hai con.”
Tinh Thần cười nhẹ nhàng, trên mặt xinh đẹp hiện lên ánh sáng chói mắt: “Tha thứ cho chị hai ư, mẹ nói nghe nhẹ nhàng quá, có lẽ đời này con không tha thứ cho chị ấy được đâu.”
Cô sẽ chỉ trả thù cô ta thôi!
Không chỉ có cô ta, còn có Dương Như, còn có Tống Tinh Nhật... đừng ai hòng trốn.
“Cho nên, mẹ đừng làm khó con, mẹ muốn giữ chị hai lại, cũng không phải là không có cách, dù sao hai người vẫn còn tình cảm, cho dù ông nội đuổi chị hai đi, mẹ vẫn sẽ ngẫu đứt tơ còn liền với chị ấy, chi bằng... cho con 8% cổ phần trong tay Tống thị làm bồi thường, con sẽ xin ông nội, để ông đồng ý giữ chị hai lại, mẹ cảm thấy thế nào?”
Dương Như và Tống Tinh Nguyệt mặt ngoài cho dù triệt để cắt đứt liên lạc, chỉ cần ở trong nước, vẫn sẽ ngẫu đứt tơ còn liền sau lưng ông nội, chẳng bằng bắt bà ta nhổ ra ra ít đồ, cắt bớt quyền thế.
“Đủ rồi, con tiện nhân mày đừng có được voi đòi tiên.”
8% cổ phần này, có tiền biếu khi bà ta gả vào nhà họ Tống, có thưởng khi sinh hạ Tinh Nhật, mà phần lớn chính là thù lao bà ta vất vả cần cù cày cấy, nỗ lực khai thác thị trường vì Tống thị trong hai mươi năm.
Nó vừa nói một câu đã bà ta phải nhường cổ phần trong tay, không có khả năng!