Cơ thể nho nhỏ như miếng vải, từ trên mặt bàn ngã xuống đất, không thể đứng lên được nữa.
Đôi mắt cô chảy nước mắt, nhìn mẹ đón Tống Tinh Nguyệt ở cửa.
Tống Tinh Nguyệt mặc váy Lolita xoã tung, cao quý xinh đẹp như công chúa trong truyện cổ tích.
Cô trông thấy mẹ nâng Tống Tinh Nguyệt lên cao cao, vừa ôm vừa hôn cô ta.
Cô không hiểu, vì sao cô cố gắng lấy lòng như vậy, cố gắng học tập, thậm chí thi được điểm tối đa, cả lớp một mình cô được hai điểm tối đa, mẹ vẫn không vui, vẫn đánh cô.
Vì sao?
Sáu tuổi, độ tuổi nên ngây thơ mơ mộng được cha mẹ yêu thương, cô lại nằm dưới đáy bàn, nhìn mẹ con Dương Như và Tống Tinh Nguyệt thân mật, ngay cả quyền khóc thành tiếng cũng không có.
Bởi vì khóc lên, bọn họ sẽ chê cô phiền, chê cô ồn ào, sẽ đánh cô lần nữa.
...
Hôm nay, Dương Như quỳ xuống, cúi thấp cái đầu cao ngạo, vẫn chưa chịu lộ ra thân phận con gái riêng của của Tống Tinh Nguyệt, còn chưa khiến bà ta thân bại danh liệt...
Dương Như, bây giờ mới chỉ là mới bắt đầu, sau này mới là bắt đầu cơn ác mộng của bà.
Ông cụ trông thấy bà ta quỳ xuống, lớn tiếng khiển trách: “Cô làm cái gì vậy?”
Dương Như ngẩng đầu, trên trán trắng nõn in dấu đỏ, đầu tóc rối bời, ánh mắt đỏ hồng lại dữ tợn, khác biệt một trời một vực so với hình tượng đoan trang ưu nhã ngày thường của bà ta.
“Ông cụ, nếu ông không đồng ý, con sẽ không dậy, Tinh Nguyệt được con nuôi ở bên cạnh từ nhỏ, tình cảm của con và con bé đã sớm vượt qua tình mẹ con bình thường...”
“Cho nên cô liền thiên vị Tống Tinh Nguyệt, nuôi nó thành tính cách bỉ ổi cứng đầu cứng cổ, dám đánh Tinh Thần ở cửa nhà tổ, nó muốn lật trời sao? Tôi cho cô biết Dương Như, cái nhà này không tới lượt cô làm chủ.”
Ông cụ cả giận nói: “Người đâu.”
Quản gia và người hầu đồng thanh đáp: “Ông cụ có gì dặn dò.”
“Lôi cô ta ra ngoài cửa, đuổi cả đứa con gái nuôi kia đi nữa, tôi không muốn gặp lại bọn họ.”
Nghe vậy, Dương Như quỳ đến trước mặt ông cụ, cầu xin.
“Ông cụ, Tinh Nguyệt thật sự không thể bị đưa đi được, xin ông hãy nương tay, sau nay con nhất định sẽ thương yêu Tinh Thần, con bé bảo con làm gì cũng được, chỉ xin ông đừng đưa Tinh Nguyệt đi.”
Khóe môi Tinh Thần nở nụ cười lạnh, lấy điện thoại di động ra từ trong túi áo, ấn mở camera.
Tách tách...
Chụp lại dáng vẻ chật vật của Dương Như.
Tiếng tạch tạch và đèn flash lóe lên, Dương Như kinh hãi thình lình quay đầu, thấy cánh môi Tinh Thần cười yếu ớt, liếc mắt nhìn bà ta, cúi đầu thưởng thức điện thoại.
Dương Như cắn chặt răng, hai mắt bắn ra nỗi hận. Con tạp chủng này dám chụp lại cảnh chật vật nhất đời bà ta, mà nó lại còn thưởng thức.
Đáng chết, chỉ cần bà ta vượt qua cửa ải lần này, nhất định sẽ bán con tạp chủng này vào nhà chứa, cả một đời nằm dưới thân đàn ông, vĩnh viễn đừng hòng xoay người.
...
Cảnh này, bị hai người đàn ông đứng thẳng dưới cây dong ngoài phòng khách trông thấy, đuôi lông mày lạnh lùng của Mộ Đình Tiêu khẽ nhếch, cánh môi mím chặt tràn ra.
Ánh mắt anh hoàn toàn đặt ở trên người Tinh Thần.
Mười tám tuổi, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn yếu đuối, khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc, con ngươi nhìn như trong suốt sạch sẽ, không có vẻ thiên chân vô tà mà con gái mười tám tuổi nên có, lại có bóng tối vô tận, cắn nuốt tất cả mọi vật.
Cô đã sống cuộc sống như nào, mới có như thế một đôi mắt bóng tối như thế.
Cô gái này - “Quả nhiên rất thú vị.”