Ông cụ không chỉ muốn đuổi Tinh Nguyệt đi, còn không cho phép bà ta tiếp tế, còn muốn xoá tên hộ tịch.
Đây là ép con bé vào chỗ chết.
Con bé vừa ra đời đã ở nhà họ Tống, nuông chiều nâng niu, mười ngón không dính nước mùa xuân, cái gì cũng không biết làm, đuổi con bé đi, con bé phải sinh tồn như nào, phải sống sót bằng cách nào.
“Ông cụ, ông không thể nhẫn tâm như vậy được, dù sao cũng là đứa con gái con nuôi mười tám năm, ông không thể đuổi con bé đi được.”
“Con gái cô nuôi mười tám năm ư, Tinh Thần không phải là con gái của cô sao? Tôi giao Tinh Thần cho cô, là để cô đối xử tốt với con bé. Tôi không cầu thành tích của Tinh Thần tốt bao nhiêu, cuộc đời lấy được thành tựu cỡ nào, tôi chỉ cầu con bé có thể bình an khỏe mạnh lớn lên, trưởng thành ở gia đình bình thường hạnh phúc, ngay cả điểm này cô cũng không làm được, còn để một đứa con gái nuôi đánh con bé giữa thanh thiên bạch nhật, đây không phải là đánh Tinh Thần, đây là đánh vào mặt tôi đấy...”
Ông cụ phẫn nộ, Tinh Thần đã lớn như vậy, lại là lần đầu tiên thấy.
Ông cụ dù sao cũng có kinh nghiệm sa trường, ông vừa nổi giận, cả phòng khách tràn ngập trong bầu không khí hít thở không thông.
“Quản gia...”
Chú Khuê nói: “Ông cụ, có gì dặn dò ạ.”
“Đi, đuổi đứa con gái nuôi đang đứng ngoài cửa cho tôi, lập tức liên hệ với truyền thông, đăng báo khai trừ Tống Tinh Nguyệt ra khỏi hộ tịch nhà họ Tống, thay tên đổi họ, không còn liên quan với nhà họ Tống, nó không xứng mang họ Tống.”
Dương Như mắt đỏ sắp nứt, con mắt trừng lớn nhìn ông cụ.
Ông cụ muốn chặt đứt toàn bộ đường lui của Tinh Nguyệt.
Liên hệ truyền thông, đăng báo, chỉ với chuyện xảy ra tối hôm qua, thanh danh Tinh Nguyệt thối hoắc không nói, một khi bị đuổi khỏi hộ tịch họ Tống, không ai dám giúp con bé, tiếp tế cho con bé nữa, thậm chí người hạ đẳng dơ bẩn bỉ ổi cũng có thể bắt nạt con bé.
Con gái bảo bối nhất của bà ta, sẽ triệt để xong đời, đời này cũng đừng hòng xoay người.
Tinh Nguyệt không chấp nhận được chênh lệch như thế, không chịu được đả kích như vậy, từ con cưng cao cao tại thượng nhà họ Tống, thiên kim tiểu thư danh môn, biến thành kẻ ăn mày đầu đường.
Con bé sẽ tự sát.
Không được, Tinh Nguyệt nên là công chúa ngàn vạn sủng ái, không nên bị đuổi đi, không nên bị nhà họ Tống xoá tên, bà ta sẽ không để cho tiện chủng Tống Tinh Thần này được như ý.
Bịch...
Dương Như quỳ trong phòng khách, con mắt ngậm nước mắt, bi phẫn nhìn ông cụ.
Hai tay bà ta nắm thật chặt, mười ngón bấu chặt, khoét thịt lòng bàn tay, khắc ra từng vết máu, là máu từ tim bà ta.
Đầu bà ta đập mạnh xuống sàn nhà, dập đầu một cái vô cùng vang dội.
Từ nhỏ Dương Như bà ta đã là niềm kiêu ngạo của cha mẹ, bố không chỉ một lần hai lần nói, đáng tiếc bà ta không phải thân nam nhi, nếu không bây giờ mọi thứ của nhà họ Dương sẽ là của bà ta.
Đời này bà ta không gặp khó khăn gì, xuôi gió xuôi nước, không ai dám chơi ngáng chân bà ta, chỉ có bà ta hại người khác.
Lần đầu tiên, bà ta té ngã trong tay tiểu tiện chủng chưa đầy mười tám tuổi này.
“Cha, con xin cha đừng khai trừ hộ tịch của Tinh Nguyệt, đừng đuổi con bé đi, bây giờ con bé thành ra như này, đều là lỗi của con, là con không dạy tốt, con sẵn lòng gánh chịu mọi trách nhiệm, cầu xin cha hãy nể tình con tận tâm tận lực vì nhà họ Tống hai mươi mấy năm, tha cho con bé một con đường sống, đứa bé đó được con nuôi lớn từ nhỏ, tình cảm con đặt vào con bé, quan hệ của bọn con còn thân hơn với con gái ruột, con không cách nào xa con bé được, xin cha hãy thu lại câu nói vừa rồi.”