“Bởi vì ba tôi thấy chú ấy đáng thương, muốn hai đứa nhỏ sống khá một chút nên mới đưa đơn đặt hàng cho chú ấy phụ trách, kết quả hơn ba trăm triệu đều vào tay Phương Văn Huệ, mà bằng đấy bù vào chỗ hổng mười tỷ rưỡi của bà ta thì khác nào nhét kẽ răng đâu chứ. Đến nỗi hôm trước Cố Tuyết còn gọi điện vay tiền tôi, nói Cố Tĩnh cả ngày không có gì vào bụng rồi, tôi cho bọn họ ba triệu rưỡi, không đủ nói sau. Giờ Cố Tĩnh vẫn ở cùng Cố Tuyết, sang năm cần thi đại học rồi, nhưng giờ bị giục nợ nên thành tích tụt dốc thẳng từ top đầu toàn khối xuống top bét toàn khối, Cố Tuyết đang bổ túc cho em mình. Ba tôi nghe nói xong thì tức nổ phổi, gọi điện mắng chú Cố Thanh, bảo chú ấy có giỏi thì đi luôn với Phương Văn Huệ đi, để ba tôi quản nhà xưởng cho, ít nhiều gì cũng đủ khiến hai đứa nhỏ có cuộc sống bình thường.”
Tinh Thần nói: “Từ góc độ này thì Phương Văn Huệ đúng là quá thảm.”
“Chứ sao nữa, nhà họ Phương làm bá chủ Thủ Đô vài thập niên, kết thù quá nhiều, giờ bọn họ suy sút, những người từng bị bọn họ đắc tội đều lũ lượt kéo tới. Nghe nói bác cả Phương bị người ta bẫy, kéo cả nhà họ Phương xuống ngựa, giờ còn đang bị truy nã đấy.”
Chẳng lẽ là bút tích của Mộ Đình Tiêu?
An Ninh kéo tay Tinh Thần, quay đầu liếc nhìn trong tiệm, nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu muốn thấy Lâm Giai Vi gả cho Hoàng Luân không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây