Vừa rồi lúc Tinh Thần lộ ra cánh tay đầy vết thương, ông cụ đau lòng.
Ông đã già, không sống được bao lâu, duy chỉ không bỏ xuống được chính là Tinh Thần.
Nhưng Tống Húc và Dương Như ngược đãi cháu gái của ông như vậy, lòng dạ quá độc ác.
Ông cụ cầm lấy chén trà, choang ~ chén trà đập vào dưới chân Dương Như, chén trà vỡ nát, nước trà bắn hết lên chân Dương Như.
Dương Như dọa đến đứng lên trong nháy mắt, không có tư thái thong dong bình tĩnh như vừa rồi.
Rốt cuộc trong camera có gì, khiến ông cụ tức giận như vậy.
Đám người hầu giật nảy mình, ông cụ đã mười năm rồi không giận dữ đến vậy.
Ngay cả chú Khuê cũng khuyên ông: “Ông cụ, ông đừng giận, cơ thể quan trọng.”
Ông cụ chuyển camera tới trước mặt Dương Như, nổi giận đùng đùng quát: “Cô hãy nhìn đi, cô hãy nhìn kĩ cho tôi, đây rốt cuộc là cái gì?”
“Một đứa con gái nuôi thế mà leo lên trên đầu Tinh Thần, đánh con bé ở cửa chính nhà họ Tống tôi? Cô coi Tống Hưng tôi là gì? Coi nhà họ Tống là gì? Còn dám lừa gạt tôi, nói đối xử tốt với Tinh Thần, chi phí ăn mặc là tốt nhất trong ba chị em, đây chính là tốt mà cô nói đấy à?”
Con mắt Dương Như trừng lớn, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong camera, trông thấy Tinh Nguyệt bật dậy từ dưới đất lao về phía Tống Tinh Thần, vung tay tát cô một cái...
Một cái tát này, hủy hoại tất cả tiền đồ và hi vọng của cô ta.
Tối hôm qua Tinh Nguyệt thất thân, với địa vị của nhà họ Tống ở thành phố S, chỉ cần ông cụ ra mặt, không ai dám đồn linh tinh, những video bị quay kia, bọn họ có thể xóa bỏ từng video một, không xóa còn dám lan truyền, nhà họ Tống có biện pháp đối phó.
Phòng khách cũng lắp camera, ai quay, ai không quay liếc qua thấy ngay,
Nhưng việc cấp bách, nhất định phải dỗ tốt ông cụ, để ông cụ không đưa Tinh Nguyệt đi, còn phải giúp cô ta ra mặt giải quyết chuyện buổi tối hôm qua, nếu không vì vậy, sao bà ta lại để Tinh Nguyệt sáng sớm quỳ ở cửa ra vào.
Ông cụ cực kỳ cứng nhắc và cố chấp, không có nhiều tình cảm đối với Tinh Nguyệt, nhưng bà ta có nắm chắc thuyết phục được ông.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, bị Tống Tinh Thần phá rối.
Tống Tinh Thần, con tiện nhân đáng chết này, bà ta thật hối hận, bà ta nên bóp chết đồ sao chổi này khi nó còn bé, làm hại Tinh Nguyệt thành ra như bây giờ.
Tinh Nguyệt của bà ta a, đứa con gái bà ta đau lòng nhất...
Đối mặt với lửa giận của ông cụ, hai mắt Dương Như phẫn hận, con ngươi như muốn phun lửa trừng mắt với Tinh Thần, chứng cứ ngay ở trước mặt, bà ta không cách nào giải thích.
“Câm, điếc, mười tám năm, tôi không biết cô bắt nạt Tinh Thần thế nào, nhưng tôi cho cô biết Dương Như, tôi còn chưa chết, cái nhà này do tôi quyết định, từ hôm nay trở đi, cô đuổi con gái nuôi của cô ra khỏi nhà họ Tống cho tôi.”
Dương Như như bị đánh đòn cảnh cáo lên đỉnh đầu.
Tinh Nguyệt là đứa con gái bà ta thiệt thòi nhất, bà ta một mực chú ý thân phận con gái nuôi, bà ta muốn bù đắp cho Tinh Nguyệt, từ nhỏ đã cực kỳ yêu chiều nó, thậm chí còn chiều hơn Tinh Nhật.
Bông hoa tỉ mỉ nuông chiều, thật vất vả lớn lên, lại bị Tống Tinh Thần phá hủy, mà bây giờ còn bị ông cụ nhổ tận gốc, nhẫn tâm vứt bỏ.
“Sau này không cho phép gặp nó, không cho phép tiếp tế cho nó, còn có họ Tống này, là của nhà họ Tống tôi, nó không phải là cốt nhục nhà họ Tống, đổi họ Tống đi...”