Dương Như phẫn nộ nói: “Tống Tinh Thần, nhà họ Tống không có ai có lỗi với con, mẹ nuôi con lớn, chưa từng yêu cầu con hiếu kính mẹ, mẹ không cho phép con chửi bới như vậy.”
“A, nhà họ Tống không ai có lỗi với con? Thật sao? Vậy tổn thương trên mặt con là ai đánh...”
Tống Tinh Thần xắn tay áo lên, trên cánh tay đầy vết thương, có vết trầy, có vết máu bầm, còn có vết thương cũ vừa kết vảy.
Những vết thương này, chỉ cần có chút ánh mắt cũng biết là bị bỏng, vết dao, còn có vết thương do móng tay cào.
Đám người hầu ở nhà tổ ngày bình thường chung sống hiền lành, không lục đục với nhau, ông cụ chưa từng phạt người hầu.
Vừa so sánh với Tam tiểu thư vết thương đầy người, đám người hầu toàn không đành lòng nhìn.
Đây thật là cảnh ngộ thật sự của Tam tiểu thư nhà họ Tống ư?
Thực sự quá thảm rồi.
Cuộc sống còn không bằng người hầu nữa.
“Vết thương trên người con, là do con tự đánh sao?”
Dương Như nhìn chằm chằm vết thương trên người cô, liều mạng tìm cách chống chế.
Nhưng vết thương là thật, dù bà ta có thông minh, miệng lưỡi bén nhọn cũng không sao lấp liếm được.
Lúc này, chú Khuê mang camera tới, vừa đi vào phòng khách, đã bị bầu không khí đè nén trong phòng khách dọa sợ.
Trông thấy vết thương trên cánh tay Tam tiểu thư, ông ấy lập tức hiểu ra.
Ông ấy đi vào phòng, cung kính nói với ông cụ: “Ông cụ.” Ông ấy quay người nói với Tống Tinh Thần: “Tam tiểu thư, tôi đã đi lấy camera ở cửa rồi.”
Camera cửa chính, mấy chữ mẫn cảm khiến Dương Như chấn động trong lòng, tuyệt đối đừng là bên Tinh Nguyệt xảy ra đường rẽ gì.
Chỉ cần con bé đàng hoàng quỳ ở cửa ra vào, bên ông cụ bà ta lo được, chờ sau khi bà ta rời khỏi đây, Tinh Nguyệt vẫn sẽ là con gái nhà họ Tống, thiên kim tiểu thư nhà họ Tống hào môn thế gia đứng đầu thành phố S.
Ông cụ chăm chú nhìn về phía chú Khuê, hỏi: “Camera gì ở cửa.”
Vừa mới sáng sớm, Dương Như đã dẫn theo Tống Tinh Nguyệt quỳ ở bên ngoài, khóc sướt mướt, khiến ông bực bội.
Ông cụ không có quá nhiều tình cảm đối với Tống Tinh Nguyệt, vốn là con gái nuôi ôm sai, Dương Như không nỡ đưa đi, liền giữ trong nhà nuôi a.
Lo lắng duy nhất của ông chính là Dương Như có sai sót bất công, lạnh nhạt Tinh Thần.
Đứa con gái nuôi này... Lại liên tưởng đến tổn thương trên mặt Tinh Thần.
Ông cụ đột nhiên lớn tiếng nói: “Lấy camera tới đây, cho tôi xem nào.”
Chú Khuê đáp: “Vâng, ông cụ.”
Chú Khuê nhét USB vào laptop, đặt trên bàn ông cụ.
Hình ảnh theo dõi cho thấy, Tống Tinh Nguyệt bỗng nhiên đứng lên từ dưới đất, vọt tới trước mặt Tinh Thần, vung tay tát vào mặt Tinh Thần.
Rõ ràng là hai người sinh cùng một năm, tuổi tác không kém bao nhiêu, Tống Tinh Nguyệt đứng trước mặt Tinh Thần, trọn vẹn cao hơn nửa cái đầu, cơ thể dáng dấp cũng tốt hơn.
Tinh Thần gầy yếu, tái nhợt, dinh dưỡng không đầy đủ thời gian dài.
Một cái tát, đã đánh Tinh Thần lung lay sắp đổ.
Tinh Thần chịu một cái tát còn chưa đủ, bộ mặt Tống Tinh Nguyệt dữ tợn lại vung tay lên, bị Tinh Thần chặn lại, cũng có thể là dùng hết sức lực mới ngăn lại được.
Ông cụ cả đời chinh chiến, giết địch vô số trên chiến trường, nhìn quen sinh tử, giờ phút này lại đỏ cả vành mắt.
Thì ra Tinh Thần trải qua cuộc sống như này ở nhà họ Tống, ngay cả đứa con gái nuôi cũng bắt nạt được, dám đánh Tinh Thần ở cửa chính nhà tổ.
Trước giờ Dương Như luôn thề son sắt cam đoan ở trước mặt ông, nhất định sẽ đối xử tốt với Tinh Thần, đây chính là đối xử tốt của bà ta đấy à.