Lớp trang điểm đậm vẫn chưa tẩy, trải qua một đêm đã nhem nhuốc hết rồi, làm cho khuôn mặt rất bẩn thỉu.
Ông Tống nắm chặt cây gậy trong tay, ánh mặt u ám lạnh lẽo nhìn cô ta.
“Tại sao cháu lại làm như vậy?”
Tống Tinh Nhật dựa vào bàn, hai tay khoanh trước ngực thơ ơ nói: “Cháu làm gì rồi, nếu cháu không vì bản thân mà kiếm chút lợi ích thì đợi khi ông chết rồi sẽ đem tất cả mọi thứ đưa cho tiểu tạp chủng kia à, ông cảm thấy cháu sẽ cam tâm không?”
“Gia sản Tống gia nếu ông đã không cho cháu, vậy được, cháu không cần nữa, cho dù một đồng tiền cháu không lấy được cũng sẽ không tiện lợi cho tiểu tạp chủng đó. Tập đoàn Tống Thị bị huỷ thì cháu cũng sẽ không cho nó kiếm được bất cứ lợi ích nào.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây