Dương Như thấp giọng khóc không thành tiếng: “Tinh Thần, mẹ đã làm rất nhiều chuyện hồ đồ, khiến con oán hận mẹ như thế, nhưng mẹ thật sự là mẹ ruột của con, đây là sự thật không thay đổi được.”
Tinh Thần cười lạnh nói: “Cho nên, bà không dám làm giám định ruột thịt với tôi đúng không?”
Dương Như khóc lóc kể lể với khách khứa ba bàn chính trên sân khấu, còn có mấy trăm người dưới sân khấu: “Các vị ở chỗ này hôm nay, tôi mời mọi người làm chứng, Tinh Thần là con của tôi, tôi đã nợ con bé quá nhiều, lòng mang áy náy với con bé, hôm nay bất kể tôi và Tống Húc như thế nào, nhưng tôi hi vọng Tinh Thần có thể ở lại nhà họ Tống, cầu xin ông cụ hãy giữ con bé lại.”
Bà ta quay người rưng rưng muốn khóc nhìn Tinh Thần, cho rằng thật sự có mấy phần dáng vẻ mẹ nhìn con.
Mà Tinh Thần thì lạnh tanh, mang theo ánh mắt miệt thị, nhìn thẳng bà ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây