Rõ ràng đã mệt rã rời như vậy rồi nhưng tính tò mò cũng không giảm. Mộ Đình Tiêu bất đắc dĩ cười một tiếng, cúi người hôn lên trán cô, cực kỳ không muốn rời đi nhưng chuông điện thoại không ngừng thúc giục: “Đợi lát nữa trở lại cùng ăn cơm tối nhé!”
“Anh không đến bệnh viện sao?”
“Không cần, sức khỏe anh rất tốt, em ăn tối với anh, thì anh sẽ giống như được bơm thêm máu, tràn trề nhựa sống!”
Tinh Thần đưa tay ôm lấy anh, nhỏ giọng nói bên tai Mộ Đình Tiêu: “Được!”
Tinh Thần nhìn anh lên xe, đưa mắt nhìn anh rời đi, đứng dưới tầng một lúc chứ không lên tầng ngay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây