Tống Húc đứng lên, cả khuôn mặt đỏ lên, mắt mở to, con ngươi trợn to không nhúc nhích nhìn chằm chằm Dương Như trên sân khấu.
Buổi sáng lúc Dương Như đi vào hội trường, mặc bộ sườn xám, bây giờ là lễ phục váy dài trắng, ba tiếng đã đổi một bộ quần áo, trang điểm hoàn toàn thay đổi.
Trong ba tiếng bà ta rời đi, đã đi đâu, đi tìm tên ăn bám kia đúng không? Bà ta chẳng những bán 8% cổ phần đi, hai người còn lăn lên giường, nhất định có lên giường, không ai lại tự dưng vô duyên vô cớ mới buổi sáng đã thay hai bộ lễ phục.
Tống Húc càng nghĩ càng giận, khó mà thăng bằng, nghĩ đến mình bị lừa gạt hai mươi năm, còn nuôi lớn con hoang của bọn họ...
Ánh mắt ông ta như Địa Ngục như ma quỷ, đỏ hồng âm trầm nhìn chằm chằm Dương Như.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây