Phòng nghỉ hội trường.
Sau khi Dương Như đóng cửa lại, mới nghe điện thoại, nhỏ giọng nói: “Sao bây giờ anh lại gọi điện thoại cho tôi, tôi đang ở nghi thức ký kết, bốn phía đều là người, là trường hợp công chúng đấy.”
Người đàn ông bên kia điện thoại di động kéo cà vạt, âm thanh nóng nảy mất bình tĩnh nói: “Bên tôi thực sự không chịu nổi đâu, ra vào đều có phóng viên đi cùng, cũng không biết là đồ trời đánh nào để lộ tin tức ra, còn trắng trợn tuyên truyền trên mạng, những người kia mỗi ngày đến bệnh viện ầm ĩ, bây giờ phần lớn bệnh nhân nằm viện đều đã chuyển viện, có rất nhiều bác sĩ y tá từ chức, bệnh viện sắp không chống đỡ được nữa rồi, năm gia đình lây nhiễm bệnh AIDS đang khởi tố tôi lên tòa án, kiểu gì cũng không chịu hoà giải riêng.”
“Chẳng phải anh nói bọn họ đồng ý hoà giải, không đi tố cáo sao? Địa chỉ gia đình của bọn họ ở đâu anh cũng biết, thực sự không được thì tìm dân xã hội, đi dọa bọn họ một trận.”
“Dọa bọn họ ư, năm ngoái đúng là dọa bọn họ không dám lên tiếng, nhưng cách này đã vô dụng rồi, năm hộ đều dọn nhà, chuyển đi đâu thám tử tư cũng không tìm được, bạn bè người thân cũng không biết, bây giờ bọn họ mở miệng đòi năm trăm triệu, mỗi hộ một trăm triệu, anh nào có nhiều tiền như vậy, em yêu, bây giờ anh sắp cùng đường mạt lộ rồi, chỉ có em có thể giúp anh được thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây