Lâm Nhược Tư đá văng một đống vải rách trước mặt ra, giận đùng đùng đi đến sofa ngồi xuống.
“Cô không biết cô ta mang thai con của ai đâu, nếu không tôi đã chẳng tức giận như thế.”
Mãn Phỉ nhíu mày lại, cười đến bên cạnh cô ta ngồi xuống, rót cho cô ta một cốc nước trà: “vậy là của ai?”
“Mộ Lệ Sâm!”
Loảng xoảng, ấm trà trong tay Mãn Phỉ rơi vào trên khay trà bằng thủy tinh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây