“Nha, anh còn thấu hiểu cuộc đời rồi à? Anh cho rằng tôi tin sao, chúng ta mười mấy tuổi đã chơi với nhau, anh như nào tôi rõ ràng nhất, lên bờ? Lừa quỷ đi!”
Kiều Diệc không để ý tới anh ta, mỉm cười nói với Hình Kình Uyên im lặng ngồi trong góc: “Hình ca, sau này tôi không chơi được không, anh yên tâm, chuyện lúc trước nát trong bụng tôi rồi.”
Ánh mắt Hình Kình Uyên lạnh lùng nhìn thẳng anh ta: “Lý do?”
Đôi mắt Kiều Diệc sáng lấp lánh, nụ cười rất đơn thuần.
“Tôi đã hai mươi, chơi lâu như vậy, tôi ngán rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây