- Làm sao, bỗng nhiên kích động như vậy làm gì? Tiêu Thiên nhìn cử động cả triều, cảm thấy ngạc nhiên.
Lưu Ngạo Thiên này, không phải là lấy ra quyển sách sao?
sao như gặp đại địch vậy.
Xem sách truyện, còn có thể khiến mình nhìn chết?
- Nếu để cho bản vương xem, không thành vấn đề. Vào thời khắc này, Tiêu Thiên đột nhiên mở miệng.
- Không được!
Bên cạnh Tử Nhược Yên đột nhiên đứng dậy, trợn mắt nhìn Tiêu Thiên quát lên.
Chung Dương Minh cũng vội vã mở miệng:
- Thân vương, không thể, sách này không nhìn nổi.
- Đừng đề cập đến việc có thể nhìn nó hay không.
Tiêu Thiên không để ý đến Tử Nhược Yên và Chung Dương Minh, mà nhìn chằm chằm Lưu Ngạo Thiên.
- Lưu thừa tướng, dựa vào cái gì ngươi bảo ta xem, ta phải xem?
- Từ đầu tới cuối, làm sao ngươi nói cái gì chính là cái đó?
- Khiến cho ta còn tưởng rằng, hoàng đế Hoàng triều Đại Viêm đây, kỳ thực là Lưu Ngạo Thiên ngươi đi.
Tiêu Thiên nói lời này, rất hung, cũng rất trí mạng.
Đối mặt chất vấn bậc này, Lưu Ngạo Thiên chính là cười lên:
- Lưu Ngạo Thiên ta đối với Đại Viêm, trung thành tuyệt đối, càng là huynh đệ tương xứng với Tiên Đế.
- Ta là tướng phụ của bệ hạ, sư phụ của nàng, ta dĩ nhiên là phải nghiêm túc kiểm định.
- Làm sao, Thân vương học rộng tài cao, chút khảo nghiệm này đều không chịu nổi sao?
- Chẳng lẽ nói ngươi căn bản là gối thêu hoa, trông khá được mà không dùng được, cùng Chung Thượng thư liên thủ dối trên gạt dưới, khi quân phạm thượng, tội ác tày trời.
Đối với Lưu Ngạo Thiên, Tiêu Thiên cũng không nhịn được muốn vỗ tay.
Gia hỏa này, chụp mũ có một tay.
Trong nháy mắt, Tiêu Thiên đều muốn cho rằng mình thật sự có tội lỗi gì rồi.
- Thân vương, sách này không thể nhìn.
Vào thời khắc này, Chung Dương Minh bên cạnh vội vàng nói.
- Di tích từng khai thác ra bên trong núi Thanh Viêm.
- Sách này, xuất từ bên trong di tích kia, là thư tịch truyền thừa.
- Như loại thư tịch truyền thừa cổ xưa này, đều có một ít thủ đoạn phòng hộ.
- Sách này trong tay Thừa tướng dùng là một loại văn tự khác ghi chép, nếu nhìn không hiểu, sẽ chết bất đắc kỳ tử.
- Khoảng chừng mười bảy người, vì muốn phá giải cổ tịch này đã chết đi.
Chung Dương Minh giải thích, để cho Tiêu Thiên bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách Lưu Ngạo Thiên này lấy ra bản thư tịch này, những người khác cùng kỳ lạ như nhau, nhìn đến mình như là người chết.
Cũng hiểu rõ Tử Nhược Yên vừa rồi vì sao kích động như vậy.
Lưu Ngạo Thiên nói phải xử trí mình, chỉ là nói chuyện.
Lấy ra quyển sách này giống như cầm thanh kiếm chĩa về mình.
- Thừa tướng lúc trước nói ở Đại Viêm, phải giảng đạo lý.
Trong lòng Tiêu Thiên có chủ ý, nhìn Lưu Ngạo Thiên.
- Hôm nay ngươi nói lên khảo nghiệm này, hết lần này đến lần khác không có đạo lý.
Lưu Ngạo Thiên lắc lắc cổ tịch truyền thừa:
- Thân vương đây là sợ?
Tiêu Thiên lắc đầu, đi xuống ngự đài, đi đi lại lại trước mặt quần thần:
- Tự nhiên không phải, ngươi dùng cổ tịch đây để khảo nghiệm ta có xứng với bệ hạ, phải chăng học rộng tài cao hay không.
- Nếu nhìn không hiểu, ta phải bỏ ra cái mạng này, nhưng lỡ như ta xem hiểu, thừa tướng cũng không cần bỏ ra cái gì sao?
- Thừa tướng, bản vương đây là đang lấy mạng đánh cuộc với ngươi, ngươi một chút tiền thưởng đều không ra, đây cũng không giảng đạo lý.
Tiêu Thiên nói xong lời này, trong tâm Chung Dương Minh hô to lợi hại.
Gậy ông đập lưng ông, gậy ông đập lưng ông.
Lưu Ngạo Thiên nếu không đáp ứng, Tiêu Thiên hoàn toàn có thể có lý do cự tuyệt cái gọi là khảo nghiệm này.
Thượng triều kết thúc, sự thật Tiêu Thiên là phu quân bệ hạ, đã thành định cục.
Lưu Ngạo Thiên, sẽ không có cơ hội thực hiện một cuộc tấn công khác.
Nhìn Tiêu Thiên vậy mà, chiếm thượng phong trước mặt phụ thân, trong lòng có chút hoảng loạn, ghen tỵ bốc lên.
Chẳng lẽ mình cả đời này, phải vô duyên với bệ hạ?
Dưới tình thế cấp bách, Lưu Thế Mỹ không nhịn được mở miệng:
- Tiêu Thiên, ngươi chớ càn quấy, nhìn trái phải mà nói hắn, ngươi...
Bát!!
Tiêu Thiên vừa vặn đi tới bên cạnh, bỗng nhiên dùng trái tay tát vào mặt Lưu Thế Mỹ.
Bạt tai vang dội bên trong điện Đại Viêm, cực kỳ rõ ràng.
Lưu Thế Mỹ trợn to cặp mắt, hắn thật không nghĩ tới, trên đại điện, Tiêu Thiên lại đột nhiên tát mình một cái.
Hắn mất cảnh giác và nhận đòn này.
- Đại nhân nói chuyện, tiểu hài tử chen miệng làm gì, không có lễ phép.
Tiêu Thiên lắc đầu, lên tiếng với Lưu Ngạo Thiên.
- Lưu thừa tướng, ngươi là làm sao dạy nhi tử?
- Ngươi...
Lưu Thế Mỹ thở hổn hển, hai tay gắt gao siết chặt, muốn động thủ.
Nhưng lý trí hắn lại nói cho hắn biết, không được!
Vừa rồi hắn làm mờ đầu óc, phẫn nộ mở miệng, đã ngu.
Một khi hắn phẫn nộ xuất thủ, bệ hạ sẽ có cơ hội làm khó dễ, thế công của phụ thân biến thành hư ảo, phí công nhọc sức.
- Hô!
Thở dài một hơi, Lưu Thế Mỹ vội vàng xoay người quỳ xuống hướng về Tử Nhược Yên.
- Bệ hạ, thần thất lễ trước điện, kính xin trách phạt.
Trên ngự tọa, Tử Nhược Yên lạnh lùng nhìn Lưu Thế Mỹ, chậm rãi mở miệng:
- Lưu Thế Mỹ thất lễ, phạt bổng nửa năm.
- Bình thân đi!
- Tạ bệ hạ!
Lưu Thế Mỹ vội vàng đứng lên, trên mặt còn mang theo hồng ấn, cúi đầu không nói, không nhìn Tiêu Thiên nữa.
Trong tâm Tiêu Thiên chặc lưỡi, vốn tưởng rằng gia hỏa này là kẻ không có đầu óc.
Kết quả nhanh như vậy tỉnh táo lại, hai cha con cũng không dễ đối phó a.
- Khi bệ hạ kế vị ta thay mặt giám quốc.
Lưu Ngạo Thiên lặng lẽ chờ đợi nhạc đệm kết thúc, sắc mặt âm u mở miệng.
- Năm đó còn chính trị, lo lắng bệ hạ vừa cầm quyền, lãng phí trong cung, chìa khóa bí khố Tiên Đế lưu lại, cũng không trả lại đầy đủ.
Lưu Ngạo Thiên vừa nói, vừa từ nhẫn trữ vật, lấy ra nửa khối ngọc bội:
- Nếu Thân vương quả thật lợi hại, có ngươi phụ tá bệ hạ, ta cũng không cần lo lắng nữa, mặt dây chuyền ngọc bích chìa khóa này nên được trả lại cho chủ cũ.
- Trừ chỗ đó ra, thần ra ba trăm vạn linh thạch, với tư cách quà lễ, chúc bệ hạ tân hôn đại cát.
- Ngươi nói tiền thưởng này thế nào a, Tiêu Thân vương?
- Nói đến chỗ này, Lưu Ngạo Thiên cầm cổ tịch truyền thừa trong tay, hai tay nâng đưa đến trước mặt Tiêu Thiên.
- Không đủ, ta muốn năm trăm vạn linh thạch!
Tiêu Thiên được một tấc lại muốn tiến một thước, nhếch miệng cười với Lưu Ngạo Thiên.
- Không có số này, ta không đáp ứng.
- Ha ha ha, nếu Tiêu Thân vương khẩu vị tốt như vậy, ta cũng không thể nhỏ nhen.
Lưu Ngạo Thiên bật cười, nhìn Tiêu Thiên, sáu trăm vạn linh thạch!!
- Tiêu Thân vương, xin mời!
Lưu Ngạo Thiên nói đến đây, mặt lộ vẻ nụ cười, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Thiên.
Hắn hôm nay, ăn chắc đối phương.
Đối phương chỉ tính theo ý mình, thật coi Lưu Ngạo Thiên hắn không nhìn ra được sao?
Muốn thêm tiền đặt cuộc, dọa lui hắn, để cho hắn chủ động từ bỏ?
Lưu Ngạo Thiên cũng không tin, Tiêu Thiên người này thật có thể xem hiểu cổ tịch không phải của nhân tộc trăm vạn năm trước!
Bên trong điện Đại Viêm, quần thần cũng rất hứng thú nhìn về phía Tiêu Thiên.
Hôm nay, đối phương có thể nói là cưỡi hổ khó xuống.
Xem hiểu cổ tịch truyền thừa?
Không thể nào!
Lúc trước người chết trước mặt cổ tịch đều là những người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp, đọc thuộc muôn vạn điển tàng, mỗi người giống như bách sự thông, không chỗ nào không biết.
Vẫn tổn thất phía trên cổ tịch đây.
Thân vương là một người bình thường không có tu vi, cả ngày ăn nhậu chơi bời nhàn tản, có thể xem hiểu mới là lạ.
- Tiêu Thiên, đừng tùy hứng.
Ngự trên đài, Tử Nhược Yên cau mày.
Tiêu Thiên là đến bồi nàng, nhưng không phải qua đây chịu chết.
Bạch!
Nhưng thời điểm này, Tiêu Thiên đã đưa tay quơ tới, không có chút nào do dự, cầm cổ tịch truyền thừa kia trong tay, trực tiếp lật ra.
- Lưu thừa tướng, bản vương cảm tạ trước quà tặng sáu trăm vạn linh thạch kia của ngươi.
Tiêu Thiên nói xong, cúi đầu bắt đầu nhìn đến nội dung cổ tịch.
Cũng nhìn một hồi, Tiêu Thiên chợt khép sách lại.
Một màn này, trực tiếp để cho sắc mặt Tử Nhược Yên kịch biến:
- Tiêu Thiên!
- Thân vương!
Chung Dương Minh cũng đưa tay ra với đôi mắt nứt nẻ.
Xong!
Đây là ý nghĩ của quần thần điện Đại Viêm, Thân vương Tiêu Thiên tự sát cũng quá quả đóan.
Cổ tịch truyền thừa tà môn, mọi người trên triều đình đều biết.
Chỉ cần mở sách nhìn một cái, khảo nghiệm truyền thừa này cũng đã bắt đầu.
Hơn nữa, khảo nghiệm không thể nửa đường đình chỉ, nhất định phải lật đến một trang cuối cùng.
Nhìn thấy một trang cuối cùng, không hiểu?
Chết bất đắc kỳ tử!
Nửa đường từ bỏ, khép lại thư tịch?
Cũng là một cái chết!
Tiêu Thiên đây nhìn hai lần rồi đóng sách lại, chẳng khác gì tự sát cả.
- Thân vương, xem ra quà lễ của ta đây, ngươi vô phúc hưởng thụ.
Đối với lần này, Lưu Ngạo Thiên cũng khẽ cười lắc đầu.
- Vì sao?
Tiêu Thiên mặt đầy kỳ quái nhìn Lưu Ngạo Thiên, không hiểu hỏi ngược lại.
- Ân?
Lưu Ngạo Thiên đột nhiên ngẩng đầu, Tiêu Thiên bên cạnh sách khép lại, vậy mà không hề hấn gì?
- Đứng yên quá mệt mỏi, ta trở về ngồi chậm rãi nhìn, ngươi đây cũng có ý kiến?
Tiêu Thiên lắc lắc sách cổ ở trong tay, hướng về phía Lưu Ngạo Thiên giễu cợt một tiếng, loạng choạng bước về phía sau, tùy tiện ngồi trên ghế bành.
Dưới cái nhìn vô cùng kinh hoàng của mọi người, Tiêu Thiên lần nữa mở ra cổ tịch và bắt đầu đọc.
Nhìn mấy tờ, Tiêu Thiên cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu một cái phát hiện tất cả mọi người đang dùng ánh mắt kinh hãi nhìn mình.
Bát!
Tiêu Thiên lần nữa khép sách lại, một tiếng vang này, để cho lòng của mọi người đều run run một cái.
Vẻ mặt Tiêu Thiên đầy cổ quái:
- Các ngươi nhìn ta làm gì sao, thượng triều còn chưa kết thúc đi, các ngươi lo việc của các ngươi, ta xem sách của ta a.
- Tiêu Thiên, ngươi có chỗ nào không thoải mái hay không?
Tử Nhược Yên cũng đầy cổ quái, nhìn Tiêu Thiên hỏi.
- Đa tạ bệ hạ quan tâm, ta không sao.
Tiêu Thiên chớp mắt và bắn một tia sáng về phía Tử Nhược Yên.
- Quà lễ của Thừa tướng, bảo đảm lấy tới tay cho ngươi.
Nói xong, Tiêu Thiên lần nữa mở ra cổ tịch, vẻ mặt thành thật đọc.
Điện Đại Viêm, tất cả mọi người đều ở trong một trạng thái hoảng hốt.
Duy chỉ có hai người Chung Linh và Lưu Diễm, nhìn thoáng qua nhau.
- Cũng biết sẽ là thế này!
Thân vương tên biến thái này, làm sao có thể có chuyện!