Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 99:

Chương Trước Chương Tiếp

Màn sương đen khẽ cười một tiếng: “Không nhìn thấy mặt, Tể Tể sẽ quên cha sao?”

Bé đứng thẳng người lên: “Không thể nào? Sao Tể Tể lại quên dáng vẻ của cha được! Cha của Tể Tể vừa cao vừa đẹp trai lại giàu có! Là người đẹp mắt nhất Địa Phủ!”

Màn sương đen mỉm cười đầy cưng chiều, sờ khuôn mặt nhỏ béo mũm mĩm, sau đó nhìn thấy bé buồn ngủ chậm rãi nhắm mắt lại, ở trong ngực bắt đầu ngáy nhỏ.

“Đang ngủ còn chạy đến Địa Phủ, không sợ hù đến cha bảo mẫu và các anh trai của con sao?”

Màn sương đen búng một cái lên trán bé, vung tay lên liền nhìn thấy những nhân viên đang lo lắng chờ đợi làm việc, tất cả ôn nhu trong nháy mắt đều biến mất, màn sương đen hóa thành một khuôn mặt kinh khủng dữ tợn.

Phẫn nộ gào thét!

“Làm sao? Ông đây là Minh Vương, đến thời gian nói chuyện cùng con gái mình cũng không có sao?”

“Giục giục giục! Giục cái gì mà giục? Vội vàng đi đầu thai hả?”

“Bản tọa tự mình đưa mấy người đi?”

Bốn tên nhân viên làm việc ở Địa Phủ: “......”

Lại nữa rồi!

Minh Vương lại bắt đầu nóng nảy!

Nhưng bọn họ cũng đành chịu!

Biên giới của nhân gian lại xảy ra chuyện, chết hơn mấy trăm người, trong đó còn có người nước ngoài bỏ mạng nữa, dù sao cũng phải đưa hồn của người ta về nước chứ nhỉ?

Còn có những con quỷ ngoại quốc, rất nhiều quỷ không nói được tiếng Hoa, còn là loại ngôn ngữ của một nước nhỏ ít người biết tiếng, trục xuất về nước cũng rất khó giao tiếp làm việc!

Điều quan trọng nhất chính là...... Con quỷ bị trấn áp ở dưới sông Nhược Thủy đã chạy trốn mất rồi!

Nếu con quỷ kia chạy đến nhân gia, còn không phải là gây loạn một phương, đến lúc đó ở Địa Phủ sẽ lại lần nữa có vô số oan hồn, công việc khi nào mới kết thúc được?

Chưa kể những người đang xếp hàng đi đầu thai!

Bởi vì Địa Phủ mới làm cải cách, hiện tại có thể tự do lựa chọn đầu thai, những con quỷ này từng con như bị điên, ai cũng nghĩ kiếp sau trở thành người có tiền, giàu có!

Đây vẫn là còn tốt!

Còn có người đi đầu thai thời gian không đến một ngày lại quay về, lúc trở về họ nói là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vẫn còn trong bụng đã bị đánh rớt bay trở về Địa Phủ.

Bọn họ quanh năm bận rộn, một ngày hai mươi bốn giờ đều bận không ngừng nghỉ, thử nói xem …Mấy cái đồ trừng thối gây ra nhân mạng, chúng có biết mình gây ra bao nhiêu tội lỗi không?

Màn sương dày đặc lại càng nồng đậm hơn, lạnh lẽo khiếp người làm cho mấy nhân viên công tác liên tục tránh né.

“Đi!”

“Định để Tể Tể đi phải không!

Nhân viên công tác của Địa Phủ thở phào một hơi, vội vàng đuổi theo.

Mấy quỷ sai mới nhậm chức vội vàng chạy đến: “Vương, vừa rồi chúng tôi phát hiện bỗng nhiên thiếu mất một ngọn minh đăng, có quỷ sai thấy là đi từ bên này tới.”

Minh Vương đang tức giận, giọng nói vang vọng toàn bộ Địa Phủ.

“Làm sao? Bản tọa không có thời gian chơi với Tể Tể, còn không thể cho con gái một cái minh đăng để chơi đùa à?”

Những quỷ sai mới nhậm chức bị âm khí lạnh lẽo của Minh Vương dọa đến quỳ xuống tại chỗ.

“Không có...... Không có...... Có thể...... Đều có thể......”

Minh Vương: “Lá gan thế này mà cũng dám chạy đến trước mặt bản tọa làm ầm ĩ! Cút!”

“Nhanh! Cút ngay!”

Mấy quỷ sai mới đến làm việc lập tức biến thành một quả cầu nhanh chóng lăn đi.

Trở lại chỗ làm việc, rất nghiêm túc khuyên bảo các đồng nghiệp khác.

“Giống như lời đồn đã nghe được, chỉ cần nhắc đến chuyện của công chúa nhỏ, Vương sẽ rất tức giận, rất đáng sợ!”

Đồng nghiệp mới: “Cảm ơn!”

......

Tể Tể bị đánh thức trong mê man.

Tỉnh lại giống như nghe được tiếng anh ba khóc.

Hu hu hu, khóc rất lớn tiếng.

Một bên khóc, còn một bên gào to “mẹ đừng đi”!

Tể Tể: “......”

Bé mơ mơ màng màng mở to mắt, liền thấy người mẹ nhân gian mà bé từng nhìn thấy trong gian phòng của cha bảo mẫu, rất xinh đẹp, trên thân có vầng sáng nhàn nhạt, đang nở nụ cười ôn nhu cưng chiều.

Anh hai và anh ba đang quỳ trên mặt đất, anh hai cúi đầu gạt lệ, anh ba thì đang khóc gọi mẹ.

Vừa nghiêng đầu, bé đã nhìn thấy cha đang đứng cạnh giường.

Trong phòng có ánh sáng lờ mờ, bé không thể nhìn thấy cha có biểu tình gì, nhưng có thể cảm nhận được sự bi thương của cha.

Bé chậm rãi lên tiếng: “Cha......”

Vầng sáng nhàn nhạt là Trương Ninh cũng nhìn lại, giọng nói rất là ôn nhu.

“Con nhất định là đứa con gái mà Trầm Lệnh đã nhận nuôi, mẹ là mẹ của con, đáng tiếc mẹ không thể chăm sóc cho bảo bảo rồi, nhưng mẹ sẽ vĩnh viễn yêu con. Cha của con cùng ba người anh trai, sẽ thay mẹ yêu con......”

Dứt lời, vầng sáng mỏng manh cũng tiêu tán một ít, thân ảnh Trương Ninh ở trong phòng cũng dần mờ hơn......

Hoắc Tư Thần gào khóc: “Mẹ đừng đi! Mẹ!”

Hoắc Tư Tước cũng nghẹn ngào cầu khẩn: “Mẹ!”

Hoắc Trầm Lệnh khàn khàn nói: “Tiểu Ninh!”

Giọng nói của Trương Ninh mơ hồ sắp nghe không được.

“Mẹ phải đi...... Các con phải giống như mẹ, mẹ chăm sóc các con như thế nào thì cũng phải chăm sóc tốt cho em gái như thế nha......”

Tể Tể đưa tay chộp một cái, vầng sáng chuẩn bị biến mất trong nháy mắt đã nằm ở trong tay bé.

Căn phòng trở nên tối om nhưng lại không ai muốn đi bật đèn.

****

Trong bóng tối, giọng trẻ con của bé vang lên.

“Anh hai, anh ba, cha, mọi người còn muốn nhìn mẹ không?”

Hoắc Tư Thần vội vàng đáp: “Muốn! Tể Tể, anh ba muốn nhìn mẹ!”

Hoắc Tư Thần nói xong thì bé buông tay ra, đồng thời rót vào một ít năng lượng vào vầng sáng ảm đạm sắp tiêu tán. Trong chốc lát hình ảnh sắp biến mất của Trương Ninh lại trở nên dày đặc rõ ràng.

Hoắc Tư Thần một bên khóc một bên cười, một bên kêu to.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)