Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 98:

Chương Trước Chương Tiếp

“Trước mắt thì thấy Tể Tể rất dũng cảm, so với trong tưởng tượng của chúng ta thì tốt hơn rất nhiều, đứa bé này tựa hồ cũng không e ngại những thứ đó.”

Ngược lại, Minh Tư thỉnh thoảng nói với Tể Tể về những thứ quỷ quái kia thì con mắt của bé còn vô cùng sáng.

Hình như là rất thích thú!

Còn có hôm nay ở bên ngoài bệnh viện, khí thế khi đối phó với con chồn kia......

Dù ông có nhiều kinh nghiệm, cũng bị khí thế trên người bé làm cho kinh hãi VÀ khiếp sợ.

Cái này......

Ông cụ Bách cũng không biết nói như thế nào.

“Về phần phong bế...... Trước đó Trầm Lệnh cũng mang Tể Tể tới đây, tôi học nghệ không tinh, chỉ có thể chờ đợi cha tôi xuất quan rồi xem lại cho Tể Tể sau.”

Ông nội Hoắc hơi kinh ngạc: “Ông học nghệ không tinh?”

Không thể nào!

Bách Tùng Thư là một trong ba người lợi hại nhất trong gia tộc họ Bách, cho dù là người của cơ quan đặc biệt cũng phải lễ nhượng ba phần.

Ông cụ Bách cười: “Trầm Lệnh có nói về thân thế của Tể Tể cho hai người biết không? Có biết cha mẹ ruột của bé khi còn sống làm gì không?”

Ông nội Hoắc nhíu mày: “Tôi cũng tìm người kiểm tra rồi nhưng chỉ biết là cha mẹ đều chết, về sau ở cô nhi viện, lại được Trầm Lệnh thu dưỡng.”

Ông Bách cảm thấy thân phận thực sự của bé tuyệt đối không đơn giản như vậy.

“Nếu như có thể, thì ông điều tra thêm về cha mẹ ruột của Tể Tể, có lẽ sẽ có phát hiện khác.”

Ông nội Hoắc gật gật đầu, bé ôm chén cơm lung la lung lay đi đến.

“Ông nội, Ông nội Bách, sao hai ông không cùng ăn cơm nha?”

Bà nội Hoắc vội vội vàng vàng đuổi theo từ phía sau, vội vàng đỡ lấy bé đang lắc lư.

“Ôi, Tể Tể của bà nội, cẩn thận nhỡ rơi chén xuống thì sao?”

Ánh mắt Ông nội Hoắc nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của bé.

“Mặt Tể Tể là có chuyện gì vậy?”

Hoắc Tư Thần đang ở cửa ra vào đã co đầu rụt cổ, nghe được lời của ông nội, nuốt nước bọt đi vào.

“Ông nội, cháu tưởng là nước ép nho, cho nên đã rót cho Tể Tể một ly.”

Ông Bách lần đầu mất đi vẻ điềm tĩnh: “Cái bình ở tận trong góc kia à?”

Hoắc Tư Thần gật đầu: “Vâng, cháu thấy Tể Tể luôn nhìn vào chỗ đó, nghĩ là Tể Tể muốn uống, liền đi qua lặng lẽ rót một ly cho Tể Tể......”

Từ phòng ăn bên kia truyền đến giọng Hoắc Tư Tước nghiến răng nghiến lợi: “Hoắc Tư Thần, em dám vụng trộm cho Tể Tể uống rượu!”

Thân thể Hoắc Tư Thần lung lay một cái.

Đôi mắt to của bé có chút ướt át mông lung, cười hắc hắc giữ chặt ống tay áo của Hoắc Tư Thần, giọng của bé nghe đặc biệt mềm mại êm tai.

“Anh ba, nước nho uống rất ngon, Tể Tể còn muốn uống.”

Hoắc Tư Thần: “......”

Đám người cùng nhau trừng mắt nhìn qua!

Hoắc Tư Thần: “......”

****

Tể Tể uống một ly rượu đỏ, buổi tối chưa đến bảy giờ đã đi gặp Chu công.

Hoắc Tư Thần vụng trộm cho bé uống rượu bị Hoắc Tư Lâm và Hoắc Tư Tước liên hợp đánh cho một trận tơi bời.

Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần lúc đầu vẫn còn không thừa nhận sai lầm, vẫn cứng cổ cãi lý.

“Nhưng mà Tể Tể rất thích nha!”

“Em là anh ba của Tể Tể, Tể Tể thích, rượu đỏ thì đã làm sao?”

“Bây giờ uống dễ say, nên luyện tập từ nhỏ!”

Hoắc Tư Tước: “Hoắc Tư Thần, em cứ bình thường không tốt sao?”

Hoắc Tư Lâm: “Tư Thần, em đoán xem chú ba trở về biết sẽ thế nào?”

Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần: “......”

Yếu đuối!

Bất lực!

Khóc!

…..

Tể Tể đang chìm vào giấc ngủ sâu, mơ mơ màng màng bắt đầu nằm mơ.

Nằm mơ gặp một màn sương màu đen vô cùng dày đặc.

Bé a ô một tiếng bổ nhào qua.

“Cha!”

Màn sương đen dừng lại, tiếp được bé đang nhào tới, vẫn là trạng thái một màn sương dày đặc, lại có thể vững vàng ôm được bé.

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, lạnh lùng lại lạnh lẽo.

“Tại sao lại trở về rồi? Ở nhân gian chơi không vui sao?”

Bé lớn tiếng trả lời: “Vui, chơi rất là vui! Tể Tể tìm được bảo mẫu ở nhân gian rồi, còn có rất nhiều anh trai nha!”

Hiếm khi được nhìn thấy cha Minh Vương, hình như cha đang trên đường đi công tác, bé không quên hôn một cái lên trán của cha.

“Cha, Tể Tể rất nhớ cha nha!”

Màn sương đen khẽ cười: “Tể Tể ngoan ~”

Tể Tể nhớ tới chuyện quan trọng: “Cha, Tể Tể muốn nhìn Sổ Sinh Tử.”

Màn sương đen ôn hòa nói: “Con không nhớ rõ sao?”

Bé buồn bực hừ hừ: “Nhưng Sổ Sinh Tử sẽ thay đổi! Tể Tể muốn thay đổi mệnh số của cha ở nhân gian và các anh trai nữa, có khả năng cũng có thể thay đổi mệnh số của mẹ ở nhân gian nha.”

Màn sương đen nghe được ý tứ trong lời nói của bé, liền biến ảo ra hình dạng một ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của bé.

“Tể Tể đang muốn tìm Trương Ninh giúp bọn họ?”

Tể Tể liên tục gật đầu: “Cha thật thông minh! Tể Tể là con gái của cha, Tể Tể biết tìm cha hỗ trợ là chính xác nhất, cho nên Tể Tể cũng thông minh!”

Màn sương đen bị chọc cười, một màn sương đen dày đăc tựa hồ bởi vì đối phương cười mà dập dờn gợn sóng.

“Để cha nhìn xem.”

Trong nháy mắt, ngón tay của màn sương đen thu hồi, trong sương mù dày đặc truyền ra tiếng nói của một người đàn ông lạnh lùng.

“Tể Tể, bà ấy được phép luân hồi chuyển thế rồi, nhưng vẫn còn lưu lại trong một chiếc đèn ở minh giới, chờ con tỉnh lại, liền có thể nhìn thấy.”

Không đợi bé nói chuyện, màn sương đen lại hóa ra một bàn tay, nhẹ nhàng sờ lên gò má béo múp míp trên khuôn mặt nhỏ của bé.

“Ngoan ngoãn ngủ đi, chờ cha làm xong công việc, liền đi tìm con.”

Bé có chút không nỡ, bé đã rất lâu chưa từng gặp cha Minh Vương.

“Sao cha lại biến thành bộ dạng này? Bộ dạng này làm Tể Tể không nhìn thấy mặt cha.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)