Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 91:

Chương Trước Chương Tiếp

****

Được hệ thống bảo vệ giúp đỡ, những năm gần đây Hoắc An An luôn xuôi gió xuôi nước đã tức giận đến sắp nổ tung, nhịn không được mà gào to về phía ngoài cửa.

“Anh họ! Anh họ! Cha lại bắt nạt em!”

Hứa Trác đang đứng ở ngoài cửa: “......”

Nói thật, cả hai người thân, cha và anh ruột đều ở nơi này, mà lại cùng bắt nạt em họ, Hứa Trác cảm thấy tám chín phần mười là em họ An An thật sự sai.

Hứa Trác chậm rãi tiến vào, cậu vẫn còn là học sinh cấp ba, học lực trung bình, sống phóng túng mọi thứ đều tinh thông, ở trước mặt chú lại còn có ông cụ Bách ở đây, cậu vuốt bộ tóc đủ mọi màu sắc của mình một cái, mặt mày co quắp.

“An An, chú cùng với anh họ Tư Lâm đều muốn tốt cho em, em nghe bọn họ đi sẽ không sai đâu.”

“Anh…, anh họ nhớ tới buổi chiều còn có lớp, anh họ về trường trước đây, hẹn gặp lại.”

Không đợi Hoắc An An nói chuyện, Hứa Trác đã gật gật đầu với Hoắc Trầm Huy và mọi người, rồi chạy như một làn khói.

Hoắc An An tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ông cụ Bách nhìn sắc mặt tái nhợt của cô ta, liền đưa cho cô ta một lá bùa bình an.

“Giữ đi, không cần đến là tốt nhất, thời điểm cần dùng đến có thể chống đỡ được một chút.”

Hoắc An An trong lòng khinh thường, nhưng Hoắc Trầm Huy đã nhận lấy thay cô ta.

“Cảm ơn Bách tiên sinh.”

Hai người nói chuyện một lúc, ông cụ Bách mang theo cháu trai và bé chuẩn bị đi.

Hoắc Trầm Huy gọi Tể Tể lại: “Tể Tể, bây giờ muộn rồi, hay là cháu cùng chú hai đi về nhà cũ?”

Tể Tể chớp chớp đôi mắt to: “Chú hai, thế nhưng cha đã nói là sẽ để ông nội Bách và anh Minh Tư trông nom Tể Tể, Tể Tể muốn nghe theo cha.”

Hoắc Trầm Huy: “......”

Bị vả mặt!

Mặt đau quá!

Hoắc Tư Lâm sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, xoa xoa sợi tóc mềm mại của bé.

“Tể Tể, chờ anh hai và anh ba đi học về, anh Tư Lâm sẽ cùng bọn họ đi đón em về nhà có được không?”

Bé mở to mắt cười hắc hắc.

“Cái này có thể được!”

Cha cũng nói như vậy.

Hoắc Trầm Huy: “......”

Ba!

Mặt càng đau!

Ông là chú ruột cơ mà!

Chờ ông cụ Bách mang theo hai đứa bé một lớn một nhỏ rời đi, lúc này Hoắc Trầm Huy mới một lần nữa nhìn con gái mình.

“An An, con thành thật nói cho cha, những năm gần đây rốt cuộc con đã nói chuyện với thứ gì? Vì sao có thể ảnh hưởng đến chúng ta?”

Tể Tể không ở đây, hệ thống chân mệnh thiên nữ lập tức đăng nhập xuất hiện trong đầu.

【 Ký chủ, không thể nói, nói sẽ bị trừng phạt! 】

Hoắc An An nhìn thấy cha giận tái mặt, ít nhiều cũng có chút sợ hãi.

Hệ thống lại động viên cô ta.

【 Ông ấy là cha của cô, nhiều nhất chính là mặt đen hù dọa cô, thật sự có thể làm gì cô đây? Hổ dữ không ăn thịt con! Huống chi ông ấy luôn luôn rất tốt với cô! 】

Hoắc An An nghe câu “Huống chi ông ấy luôn luôn rất tốt với cô!” làm cho tinh thần phấn chấn hơn.

Đúng vậy!

Cô ta dù chết cũng không thừa nhận, Hoắc Trầm Huy có thể làm gì?

Nếu không được, cô ta còn có mẹ!

Hoắc An An trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm của cha Hoắc Trầm Huy: “Cha, con không biết, con không biết gì hết. Đầu con đau quá, con muốn ngủ.”

Nói xong Hoắc An An nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Hoắc Trầm Huy: “......”

Lần nữa Hoắc Trầm Huy ý thức được, con gái thật sự đã bị dạy hư.

Giọng nói của ông lạnh xuống: “Không nói cũng được, từ hôm nay trở đi tất cả thẻ đen của con đều phải trả lại cho cha, tất cả quà cha tặng con cũng thế, không được phép mang ra khỏi phòng ngủ của con! Nếu không, cha thấy một cái ở bên ngoài thì cha sẽ tịch thu một cái!”

Hoắc An An lập tức nhảy lên ở trên giường.

“Cha! Cha điên rồi sao? Con đến cùng có còn là con gái của cha không? Cha bị Minh Tể Tể tẩy não rồi hả? Nó chính là người xấu, nó trời sinh ác......”

Hoắc Trầm Huy bỗng giơ tay lên, Hoắc Tư Lâm giật nảy mình vội vàng kêu lên.

“Cha!”

Hoắc An An bị sợ đến khẽ run rẩy, nhưng bởi vì hệ thống không ngừng cổ vũ cô ta, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cứng rắn hừ một tiếng.

“Bởi vì Minh Tể Tể mà muốn đánh con gái mình, con không nghĩ tới thì ra cha con lại nhẫn tâm như vậy!”

Hoắc An An nói xong liền nhanh chóng nằm xuống trùm chăn che kín đầu mình.

Phòng bệnh bỗng nhiên trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Hoắc Tư Lâm lẩm bẩm: “Em gái An An trước kia không phải như vậy, em đặc biệt nhu thuận nghe lời, chưa từng nói người khác không xứng xách giày cho mình. Cho dù là mẹ có nói lời kia, em cũng sẽ giống Tể Tể non nớt ngây thơ mà phản bác......”

Hoắc Trầm Huy nghe thấy lời nói của con trai, vẫn đang giơ tay bỗng nhiên rủ xuống nhìn con gái mình đang trùm chăn che kín cơ thể.

Ông bỗng nảy ra một suy nghĩ rất kinh hãi.

Đứa bé trước mặt này thật sự là An An của ông sao?

——

Ở dưới lầu bệnh viện, ông cụ Bách mang theo hai đứa bé đang đi về phía bãi đậu xe.

Đang đi, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về một cửa hàng tiện lợi nằm hơi chếch một chút đối với bệnh viện.

Bách Minh Tư nhìn theo, mặt mày thiếu niên tuấn tú cũng nhíu theo.

“Ông nội, có yêu khí.”

Ông cụ Bách “ừ” một tiếng: “Ông sẽ gọi điện cho cơ quan đặc biệt đến, chúng ta tạm thời ở đây nhìn chằm chằm, bên kia có yêu khí rất nặng, chúng ta không phải là đối thủ của nó.”

Giọng nói của Tể Tể vang lên: “Ông nội Bách, anh Minh Tư, ở bên kia có một con chồn thật lớn nha!”

Tể Tể vừa dứt lời thì có một người đàn ông trung niên bụng phệ bỗng nhiên quay đầu nhìn, ánh mắt sáng như đuốc xuyên qua đường lớn bắn thẳng đến chỗ bọn họ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)