Hoắc Tư Lâm biết rõ tính tình của chú ba, biết chú ba đã mở miệng hỏi thì nhất định phải có câu trả lời.
Nhìn vẻ mặt cha ngượng ngùng, anh mím môi mở miệng.
“Chú ba, là An An không tốt, cha muốn em ấy xin lỗi Tể Tể, và cám ơn Tể Tể hôm nay cứu em ấy, chỉ là......”
Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng nheo mắt lại: “Chỉ là...... Con bé luôn kháng cự không làm, lại còn châm chọc con gái của tôi?”
Hoắc Tư Lâm: “......”
Hoắc Trầm Lệnh bỗng ôm bé quay người lại, sải bước đi đến bên giường.
Hoắc Tư Lâm vừa muốn nói em gái còn chưa có tỉnh, liền phát hiện lông mi của em gái khẽ run, tròng mắt ở bên dưới mí mắt cũng đang chuyển động.
Hoắc Tư Lâm: “......”
Hoắc Trầm Huy tự nhiên cũng nhìn thấy, vẻ mặt ủ rũ đi qua đó.
“An An, con tỉnh dậy rồi thì ngồi dậy nói chuyện.”
Hoắc Tư Lâm vội vàng đi đến giường bệnh nâng đầu giường lên, Hoắc An An muốn giả bộ cũng không được nữa.
Nhất là khí thế của chú ba quá mạnh, cô ta bị dọa đến mồ hôi lạnh túa ra.
“Chú...... Chú ba......”
Hoắc Trầm Lệnh mỉm cười, rõ ràng là đang cười nhưng đáy mắt lại giống như là mang theo dao, trực tiếp muốn đánh thẳng vào yết hầu cô ta, dọa cô ta sắp không thở nổi.
Hoắc An An theo bản năng nhìn cha cầu cứu, mặc dù Hoắc Trầm Huy cau mày, nhưng vẫn không nói gì.
Hoắc An An không từ bỏ, lại cầu cứu về phía anh trai.
Hoắc Tư Lâm nhíu mày nhưng lại buông ra, cuối cùng mở miệng.
“An An, em nói lời xin lỗi với Tể Tể, sau đó lại nói lời cảm ơn, chú ba là người lớn, sẽ không so đo cùng với một đứa trẻ như em.”
Hoắc Trầm Lệnh cười ha ha, vừa mới mở miệng nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lẽo.
“Không! Dù con bé chỉ có tám tuổi, nhưng đã là một thành viên của nhà họ Hoắc thì nên biết quy củ của nhà họ Hoắc!”
Hoắc Tư Lâm: “......”
Tể Tể nhìn anh Tư Lâm đang xấu hổ, vội vàng kéo ống tay áo của cha mình.
“Cha, anh Tư Lâm và chú hai luôn che chở và bảo vệ Tể Tể.”
Vẻ mặt của Hoắc Trầm Lệnh lập tức nhu hòa, giọng nói ôn nhu.
“Đó là điều mà bọn họ nên làm, một người là thế hệ trước một người là anh trai, Tể Tể lại mới có ba tuổi rưỡi, bọn họ không che chở con chẳng lẽ lại bênh vực một đứa tám tuổi lớn hơn con, được cứu mạng lại không có lòng cảm kích, ngược lại, lại dùng ngôn ngữ châm chọc chế nhạo Tể Tể, có xấu tính hay không?”
Tể Tể chớp chớp mấy cái, rồi lại gật đầu.
“Cha nói đúng!”
Hoắc Trầm Huy: “......”
Hoắc Tư Lâm: “......”
Tể Tể mở miệng lần nữa, nhưng là nói với Hoắc An An đang ngồi đối diện trên giường bệnh.
“Chị An An, chị xin lỗi Tể Tể đi! Lại nói lời cảm ơn nữa!”
Hoắc An An: “......”
Hoắc An An tức đến phát khóc.
Bởi vì cha ruột và cả anh trai ruột đều không nói giúp cô ta.
Nước mắt lưng tròng, sắp tràn ra khỏi khóe mắt thì bị Hoắc Trầm Lệnh nói một câu “Nhà họ Hoắc không nuôi thứ hèn nhát động một chút liền khóc sướt mướt “ bức cho chỉ có thể ngửa đầu nhìn.
Nghĩ đến mình có hệ thống chân mệnh thiên nữ, cũng không biết từ đâu xuất hiện dũng khí, bỗng nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Trầm Lệnh.
“Chú ba, vậy chú cũng là trưởng bối của An An, nào có trưởng bối nói với hậu bối như vậy?”
Hoắc Trầm Lệnh nhíu mày, vẻ mặt hờ hững: “Trưởng bối? Cháu có chấp nhận con gái của chú không, dựa vào cái gì để cho chú bỏ qua con gái mình mà chấp nhận cháu?”
Hoắc An An nhanh chóng nhìn về phía Hoắc Trầm Huy cùng Hoắc Tư Lâm.
Thấy biểu hiện của hai người họ rõ ràng là tán đồng!
Hoắc An An trong lòng thầm nghĩ: Các người nhìn xem chú ba! Rồi nhìn lại chính hai người đi!
Đều là làm cha!
Vì sao lại có khác biệt lớn như thế?
Hoắc Trầm Lệnh lần nữa lên tiếng, hiển nhiên đã hao hết kiên nhẫn.
“Hoắc An An, chú cho cháu thêm một cơ hội, xin lỗi Tể Tể, nếu không...... Cháu cùng mẹ cháu lập tức chuyển ra khỏi nhà cũ của nhà họ Hoắc!”
Hoắc An An không dám tin: “Chú ba?”
Hoắc Trầm Lệnh bắt đầu đếm ngược: “Ba!”
“Hai!”
Hoắc An An nhắm mắ lại, cô ta biết mình bây giờ căn bản không thắng được Hoắc Trầm Lệnh, không thể không biệt khuất nén giận mà cúi đầu.
“Thật xin lỗi! Chị sai rồi! Hu hu hu......”
Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng lên tiếng: “Khóc to nói không tính!”
Hoắc An An: “......”
“Ba!”
“Hai!”
Hoắc An An: “Thật xin lỗi, Tể Tể, chị sai rồi, là chị có lỗi với em! Chị cám ơn em đã cứu chị, cảm ơn Tể Tể!”
Mặc dù Hoắc Trầm Huy và Hoắc Tư Lâm nhìn thấy thì rất khó chịu, nhưng hai cha con liếc nhau, từ đáy mắt nhau nhìn thấy cùng một thông điệp.
An An bị vợ ( mẹ ) làm hư, bị em trai ( chú ba ) dạy dỗ dù sao vẫn tốt hơn bị người ngoài dạy dỗ.
Trẻ con mà!
Luôn luôn phải trưởng thành!
Hi vọng An An có thể nhớ kỹ lần dạy dỗ này!
Sau khi nói xin lỗi, lại nói cảm ơn, thì đồn cảnh sát gọi điện thoại tới, nói một tràng những lời cảm ơn.
“Cám ơn mọi người, may mắn cứu được mười lăm gia đình, cái đám người đáng chết kia chuyên bắt cóc trẻ con, bọn chúng dùng phương thức y hệt mà bắt cóc hơn mười đứa nhỏ, đều nhốt ở bên trong một cái tầng hầm.”
Hoắc Trầm Huy nghĩ đến một vấn đề: “Còn đứa nhỏ gọi là Giai Giai thì sao?”
Đồng chí cảnh sát lập tức giải thích: “Đứa bé kia rất thông minh, đáng tiếc từ nhỏ đã bị người thân ảnh hưởn, bị dạy hư, con bé là cháu gái ruột của bà cụ kia, hiện tại đã đưa đi trung tâm chăm sóc trẻ vị thành niên để học tập!”
Nói chuyện thêm một lúc, lúc này Hoắc Trầm Huy mới tắt điện thoại, sau đó cười nhéo nhéo mặt Tể Tể.
“Tể Tể giỏi quá! Giúp được rất nhiều rất nhiều bạn nhỏ.”