Bách Minh Tư quét một chút tro tàn lên mũi ngửi ngửi, Hoắc Trầm Lệnh ôm Tể Tể đi đến bên cạnh, dùng ánh mắt sắc bén để nhìn.
“Đây là gì?”
Bách Minh Tư không giấu diếm: “Chú Hoắc, đây là tàn nhang.”
Hoắc Trầm Lệnh nghĩ đến khoảng thời gian này, vợ lấy cớ thường xuyên mơ tới em gái nhỏ Trương Tinh, nên đã đốt vàng mã và thắp nhang tại trong phòng bệnh.
“Dì nhỏ của Tể Tể đã xảy ra tai nạn xe và tử vong tại chỗ, dì Trương của con và cô ấy có tình cảm tốt, cho nên thường xuyên ở trong phòng đốt vàng mã dâng hương.”
Nói như thế, nhưng trong lòng Hoắc Trầm Lệnh vẫn một mực có hoài nghi.
Vợ ông có tính cách ôn nhu nhã nhặn, cho tới nay đều thông minh hiểu chuyện.
Dù cho nơi này là phòng bệnh VIP thì dựa theo tính tình của vợ ông, tuyệt đối sẽ không làm chuyện thỉnh thoảng lại ở trong phòng bệnh đốt vàng mã dâng hương cho người thân.
Nhưng vợ ông đã giải thích, lại không thể bắt bẻ.
Dù sao ba tháng trôi qua, vợ ông thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng về tai nạn xe cộ, cho nên cũng hiểu được chuyện đốt vàng dâng hương.
Nhưng Bách Minh Tư bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa còn ngửi mùi tàn hương, chuyện này tuyệt đối có vấn đề.
Nhà họ Hoắc và nhà họ Bách có giao tình trăm năm thậm chí còn lâu hơn, Hoắc Trầm Lệnh tất nhiên biết Bách Minh Tư có bản lĩnh khác người thường.
Lúc trước ông không tin những chuyện đó, nhưng bây giờ hình như không phải ông không tin là được.
Nghĩ tới đây, Hoắc Trầm Lệnh chậm rãi mở miệng.
“Minh Tư, cháu nhìn kỹ một chút.”
“Vâng, chú Hoắc.”
Hoắc Trầm Lệnh nhìn Tể Tể xoa chóp mũi đến đỏ bừng, vội ôm lấy Tể Tể quay người ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra đến bên ngoài, Tể Tể liền không còn vò lỗ mũi nữa.
Hoắc Trầm Lệnh thấy buồn cười: “Tể Tể dị ứng đối với tàn nhang à?”
Tể Tể cảm thấy có thể là như vậy nên ngoan ngoãn gật đầu.
“Cha, người có Tể Tể chưa?”
Hoắc Trầm Lệnh nghĩ đến ba đứa con trai, sâu trong đôi mắt nhiều hơn mấy phần ấm áp.
“Tể Tể, con còn có ba người anh trai.”
Tể Tể lại thấy buồn bực: “Anh trai? Thế nhưng cha ơi! Dì ở bên trong phòng bệnh kia bởi vì ác nghiệp quá nặng, chú định là trong số mệnh không có con mà.”
Hoắc Trầm Lệnh kích động trong lòng, nói: “Con nói...... Cô ấy có mệnh số không con?”
Tể Tể không ngừng gật đầu, đã lựa chọn người cha bảo mẫu này, Tể Tể liền biết gì nói nấy.
“Đúng vậy, Tể Tể chắc chắn sẽ không nhìn lầm.”
Hoắc Trầm Lệnh vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, nhìn chằm chằm Tể Tể, khóe mắt liếc qua đảo lại bốn phía, cũng may bốn phía không có người.
Ông ôm Tể Tể đến phòng nghỉ bên cạnh, phòng này được ông thường xuyên tới, ngẫu nhiên không kiềm chế được nỗi lòng nhớ vợ, ông sẽ ở lại đây.
Vô cùng an toàn.
“Tể Tể, có thể nói cho cha vừa rồi vào trong xem, con đã nhìn thấy gì sao?”
Tể Tể nhìn cha rất thận trọng, con mắt đen nhánh chuyển động, nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, căng thẳng suy nghĩ, dáng vẻ đáng yêu cực độ.
Bé nghĩ mình đến từ Địa Phủ, mà trước mặt đây là người cha bảo mẫu ở nhân gian.
Cha Minh Vương có nói, không nên làm con người sợ hãi.
Vì vậy Tể Tể vắt hết óc để suy nghĩ, cố gắng hết sức để biểu đạt ý của mình mà không hù đến người cha này.
“Cha, Tể Tể nhìn thấy dì kia gánh nợ nhân mạng, cha cả người trong sạch và thiện lương, cùng với dì kia chắc không thể là người một nhà.”
Hoắc Trầm Lệnh: “......”
Cho nên Tể Tể giống như Bách Minh Tư, cũng có đôi mắt Âm Dương?
Ông không khỏi nghĩ đến chuyện Tể Tể xuất hiện tại trang viên nhà mình, bên dưới gốc hòe trăm năm tuổi.
“Tể Tể, con làm thế nào để từ cô nhi viện đến nhà của cha?”
Tể Tể cười hắc hắc: “Tể Tể từ trên TV nhìn thấy trong trang viên của cha có một gốc cây hòe siêu lớn, Tể Tể thích nhất cây hòe, liền thừa dịp mấy người bọn họ và ông nội viện trưởng ngủ thiếp đi liền tự mình tìm đến.”
Không có cư dân ở Minh giới nào mà không thích cây hòe!
Hoắc Trầm Lệnh: “......”
Thật là đứa nhỏ to gan!
Hoắc Trầm Lệnh nhéo nhéo gò má béo múp míp trên khuôn mặt của Tể Tể một cách cưng chiều, nghĩ lại mà sợ.
“Cũng không sợ bị người ta bắt cóc?!”
Tể Tể tự hào ưỡn ngực: “Bắt cóc cũng không sợ, Tể Tể có nhân duyên đặc biệt tốt, rất nhanh liền có thể trở về.”
Có rất nhiều cư dân Minh Giới lang thang ở nhân gian, mà hiện tại là tháng bảy, thậm chí cư dân Minh giới càng nhiều hơn.
Nếu thật bị bắt cóc, tùy tiện đều có thể nhờ những cư dân đó mang bé trở về.
Hoắc Trầm Lệnh giật giật khóe miệng, nhìn xem đứa nhỏ đang khoe khoang!
Nghĩ đến Tể Tể cũng có một đôi mắt Âm Dương, Hoắc Trầm Lệnh nhíu nhíu mày.
Ông ôm Tể Tể chặt hơn, nhẹ giọng dặn dò cô bé.
“Tể Tể có thể nhìn thấy được đồ vật mà người khác không thấy, trừ cha và anh Minh Tư thì không thể nói cho người khác, biết chưa?”
Tể Tể mặc dù không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Cha, Tể Tể biết rồi.”
Hoắc Trầm Lệnh yêu thương hôn lên trán cô bé, dư quang nhìn về phía vách tường, nghĩ đến người vợ trong phòng bệnh......
Không!
Người kia có khả năng không phải là Trương Ninh vợ của ông ấy, mà là cô em vợ Trương Tinh bị “Tai nạn xe cộ đã tử vong ngay tại chỗ“.