Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 67:

Chương Trước Chương Tiếp

Cha Hoắc lại bắt đầu lo lắng.

Cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, lần này là ông cụ Bách cùng Bách Minh Tư, hai ông cháu mang theo bốn nhân viên cảnh sát đi tới.

Mấy nhân viên cảnh sát nhìn thấy giám đốc nằm dưới đất thì giật nảy mình, liền vội vàng tiến lên xem xét.

Một người trong đó hiển nhiên biết chút ít về Huyền học, cầu cứu nhìn về phía ông cụ Bách.

Ông cụ Bách ngồi xổm xuống, kiểm tra một phen rồi thở phào nhẹ nhõm.

“Còn may, không chết được! Nhưng trong một tháng tới sẽ rất suy yếu, nhớ kỹ nhất định phải phơi nắng hàng ngày để tiêu tan âm khí.”

Đại khái chắc là thứ quỷ kia muốn lợi dụng chức vụ của Ngô Hạo Quyền, cho nên không có hạ tử thủ với ông ấy.

Mà vừa rồi có thể là cảm thấy đối phó với một người thường như Hoắc Trầm Lệnh và một đứa nhỏ có mắt Âm Dương dễ như ăn bữa sáng, cho nên không có giết người.

Ba nhân viên cảnh sát còn lại mặt trắng bệch vẫn không quá tin tưởng.

“Thật...... Có những thứ như vậy sao?”

Ông cụ Bách: “Tin thì có, không tin thì không có!”

Mấy nhân viên cảnh sát: “......”

Tin vào chuyện quỷ quái!

Đây là chuyện tin hay không tin?

Giám đốc của bọn họ là một người chính trực phúc hậu, tuyệt đối không tin vào quỷ thần, tin tưởng hoàn toàn vào khoa học, nhưng kết quả như thế nào?

Bởi vì Hoắc Trầm Lệnh cùng ông cụ Bách đồng thời xuất hiện ở đồn cảnh sát, lại tăng thêm chuyện giám đốc Ngô Hạo Quyền bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, nghe nói là tà khí nhập thể, sở cảnh sát lập tức phong tỏa tin tức, bên phía trung ương lập tức an bài nhân viên xuống tiếp quản.

Người nhà họ Bách mặc dù có có khả năng giao tiếp Âm Dương, nhưng không có gia nhập bất luận tổ chức nào của giới Huyền Môn.

Nhưng bởi vì bọn họ có khả năng giao tiếp Âm Dương, có truyền thừa mấy trăm năm, cho dù là người của các cơ quan đặc biệt thuộc quốc gia cũng đều lễ nhượng ba phần.

Không ở trong giới Huyền học nhưng lại là một tồn tại như núi Thái Sơn trong giới Huyền môn.

Nhất là nhà họ Bách còn có một vị luôn ẩn dật, đó là một người mà ngay cả các cơ quan cấp cao của quốc gia cũng đều kính sợ.

Bé không hiểu những cái cong cong vẹo vẹo đó, không trực tiếp xử lý được con quỷ kia nên bé cảm thấy rất khó chịu.

Nếu không phải lo lắng bị cha phát hiện ra bí mật của bé thì một trăm con quỷ như vậy bé cũng có thể xử lý nhẹ nhàng.

Hiện tại ......

…..

Bởi vì bé trời sinh có mắt Âm Dương, dù mấy nhân viên của bộ đặc biệt quốc gia cảm thấy bé không cần thiết ở lại đây nhưng ông cụ Bách lại kiên trì muốn bé ở lại.

Cùng ở lại tự nhiên còn có cha Hoắc.

Con gái còn ở đây, cha của bé làm sao có thể đi?

Cơ quan cấp cao của chính phủ đến chính là bốn vị đội trưởng, một số trong đó là Tống Kiều, hơn năm mươi tuổi, mày rậm mắt to và cao lớn, tính tình cương nghị, khí chất nho nhã trầm ổn.

Mang theo một nam một nữ, đều hơn hai mươi tuổi, là cấp dưới cũng là đệ tử của ông ấy.

Nam gọi Chu Việt, nữ gọi Hứa Dao.

Hứa Dao nhìn thấy bé lần đầu tiên, liền rất không thích.

Cô ta còn có một thân phận khác, là cháu gái của Vương Ngọc Linh, chị họ của Hoắc An An.

Bởi vì thân phận người nắm quyền nhà họ Hoắc đã bị Hoắc Trầm Lệnh cướp đi từ trong tay chồng của cô mình, nên trên mặt Hứa Dao rất cung kính với Hoắc Trầm Lệnh, nhưng trong lòng lại rất thống hận.

Dù sao thì so sánh việc em chồng của cô với chồng của cô mình nắm quyền là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Từ sau khi Hoắc Trầm Lệnh nắm quyền, lúc trước nhà họ Hứa có thể từ chỗ chồng của cô mình đạt được lợi ích đều hoàn toàn mất đi.

Thậm chí công ty của cha cô ta cũng bị Hoắc Trầm Lệnh chèn ép bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau.

Nghĩ tới đây, sau khi mọi người nói xong chuyện quan trọng, Hứa Dao đã đứng lên đi đến trước mặt Hoắc Trầm Lệnh, rất ngoan ngoãn chào một tiếng.

“Chú Hoắc.”

Hoắc Trầm Lệnh mặt không biểu tình, nhìn cũng không thèm nhìn.

Hứa Dao có chút xấu hổ, ngay lập tức nhìn Tể Tể đang được ông ôm trong lòng.

“Đây chính là em gái mà An An nói tới phải không?”

Tể Tể cực kỳ nhạy cảm, tự nhiên biết Hứa Dao không chỉ không thích bé, cũng giống như Hoắc An An đều chán ghét bé.

Cha không để ý, cái đầu nhỏ của bé đã hướng vào trong ngực cha mà dụi dụi.

“Cha, Tể Tể buồn ngủ.”

Hứa Dao: “......”

Chu Việt nhìn không được đứng dậy muốn nói gì đó, lại bị Tống Kiều kéo lại ống tay áo, ra hiệu ngồi xuống.

Chờ Hoắc Trầm Lệnh ôm bé cùng ông cụ Bách mang theo Bách Minh Tư rời đi, ánh mắt của Tống Kiều lập tức trở nên lạnh lùng.

“Làm sao? Muốn tuyên chiến với nhà họ Hoắc?”

Hứa Dao vội vàng lắc đầu: “Thưa thầy, không phải, em......”

Mặt Tống Kiều không cảm xúc nhìn chằm chằm cô: “Vậy là hướng về nhà họ Bách?”

Hứa Dao vội vàng giải thích: “Không phải thưa thầy, là do Hoắc Trầm Lệnh và con gái của ông ta khinh người quá đáng!”

Đáy mắt Tống Kiều hiện ra từng tia lãnh ý, giọng nói ôn hòa cũng biến thành vô cùng lạnh lùng.

“Coi như bọn họ khinh người quá đáng, cô có thể làm gì? Tuyên chiến? Cô xứng sao?”

Lại nhìn về phía Hứa Dao: “Cô đủ tư cách sao?”

Hứa Dao: “......”

Tống Kiều nhìn bọn họ như nhìn sâu kiến, đáy mắt đầy khinh miệt và xem thường không một chút che giấu.

“Tôi nhắc nhở hai người một lần cuối cùng, nếu như muốn kiếm chuyện muốn tìm cái chết, nhớ kỹ chết xa một chút, không được kéo theo cơ quan cấp cao!”

Sắc mặt của Tống Kiều và Hứa Dao đều trở nên trắng bệch, nhất là Hứa Dao, thậm chí chóp mũi đã mồ hôi lạnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)