Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 6:

Chương Trước Chương Tiếp

Tể Tể nhìn thấy cha bảo mẫu, liền tụt xuống từ trong ngực của anh Minh Tư, dùng cái chân ngắn ngủn nện bước nhỏ lật đật chạy đến bên người cha bảo mẫu.

Hoắc Trầm Lệnh ý thức được bé đi tới liền cúi người ôm, ánh mắt nhìn lên người Bách Minh Tư.

“Minh Tư.”

Bách Minh Tư sửng sốt mất mấy giây liền tỉnh táo lại:

“Chào chú Hoắc.”

Tể Tể nhìn xem cha bảo mẫu, lại nhìn xem anh Minh Tư, thanh âm non nớt mềm mềm phá lệ êm tai.

“Anh Minh Tư, cha, hai người quen biết nhau à.”

Bách Minh Tư lại sửng sốt thêm lần nữa: “Tể Tể, em nói cha em là chú Hoắc?”

Nhà họ Bách cùng nhà họ Hoắc có giao tình nhiều đời, cậu chưa từng nghe ai nói qua chú Hoắc có con gái lớn như vậy.

Tể Tể yên tâm rúc vào trong ngực cha, chớp chớp đôi mắt to đen nhánh thanh khiết, đáng yêu giải thích.

“Đúng vậy! Cha là cha mới của Tể Tể ở nhân gian, cha ruột của Tể Tể đang ở Địa Phủ.”

Ở Địa Phủ?

Đừng nói Bách Minh Tư, chính là viện trưởng và các bác sĩ ở đằng sau đều hiểu là ý gì.

Nghĩa là cha ruột của bé đã chết.

Cho nên đây là con gái nuôi của Hoắc tiên sinh?

Hoắc Trầm Lệnh nhìn mọi người, thần sắc lạnh lùng, nhưng thời điểm nâng lên Tể Tể giọng nói lại cực kỳ dịu dàng:

“Đây là con gái của tôi, tên là Minh Tể Tể, vừa mới làm thủ tục nhận nuôi xong.”

Mọi người còn tưởng rằng đây là con gái riêng của Hoắc tiên sinh!

Không nghĩ tới thế mà lại nhận nuôi!

Mặc dù nghi ngờ lý do nhận nuôi, nhưng thân phận Hoắc tiên sinh bày ra ở đây, không ai ngốc mà đi hỏi nhiều.

Mọi người đều cười chúc mừng.

“Chúc mừng Hoắc tiên sinh, mừng có quý nữ.”

......

Chờ Lư viện trưởng mang theo bác sĩ y tá rời đi, Hoắc Trầm Lệnh ôm Tể Tể đi đến trước mặt Bách Minh Tư.

“Cháu đi cùng bác Bách đến đây à?”

Bách Minh Tư gật đầu: “Vâng, cháu cùng ông nội tới bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ, hết thảy đều khỏe mạnh.”

Hoắc Trầm Lệnh ừ một tiếng: “Vậy là tốt rồi.”

Bách Minh Tư nghĩ đến ông nội nói ba tháng trước dì Trương đã mất khi gặp tai nạn xe cộ, vừa rồi lại nhìn thấy Chú Hoắc đo ra từ trong phòng bệnh, cậu do dự một chút:

“Chú Hoắc, cháu có thể đi thăm dì Trương không?”

Sâu trong đôi mắt Hoắc Trầm Lệnh hiện lên một tia tàn nhẫn, giọng nói vẫn bình thản:

“Được.”

Tể Tể cũng muốn nhìn người ở bên trong, mặc dù bây giờ nguy hiểm đã giải trừ, nhưng dù sao người kia và mệnh số của cha bảo mẫu trước đó có liên quan.

“Cha, Tể Tể có thể cùng anh Minh Tư đi vào nhìn xem không?”

Đối mặt với con gái mềm mại đáng yêu, thơm ngào ngạt như Tể Tể, sắc mặt của Hoắc Trầm Lệnh đã nhu hòa xuống.

“Được, cha đưa Tể Tể đi vào nhìn xem.”

****

Trương Tinh ốm yếu đang yên ổn ngủ thiếp đi.

Sắc mặt của cô ta càng thêm tái nhợt, toàn bộ khuôn mặt cũng càng thêm tiều tụy.

Ngay khi Tể Tể nhìn thấy người phụ nữ này, trong nháy mắt đã phát giác ra âm khí mà bé đã ăn trước khi ngủ là của cô ta, ánh mắt sáng lấp lánh quan sát vài lần.

“Cha, đây là ai vậy?”

Hoắc Trầm Lệnh lúc này mới nhớ tới, ông còn chưa giới thiệu các thành viên trong gia đình cho con gái.

“Tể Tể, đây là vợ của cha, cũng là mẹ của con.”

Tể Tể chớp chớp to con mắt ngạc nhiên. Từ từ đánh giá, người vợ này của cha bảo mẫu có ác nghiệp rất nặng nề, trên thân còn có gánh nợ nhân mạng.

Tể Tể mặt mặt mũi tràn đầy khó hiểu hỏi cha bảo mẫu: “Cha tốt như vậy, sao lại có người vợ như thế này?”

Hoắc Trầm Lệnh sửng sốt một chút: “Người vợ như thế này?”

Chẳng lẽ vợ của ông thực sự có chuyện gì?

Ba tháng qua những thay đổi rất nhỏ của vợ mà ông thấy được kỳ thật cũng không phải là do ông suy diễn ra sao?

Bách Minh Tư im lặng sử dụng mắt Âm Dương, khi thấy trên người dì Trương vờn quanh âm khí nhàn nhạt thì nhíu mày.

“Chú Hoắc, dì Trương gần đây có gì thay đổi không?”

Hoắc Trầm Lệnh nhìn Tể Tể trong ngực, lại nhìn xem thần sắc nghiêm túc của Bách Minh Tư, ánh mắt dần dần trở nên tĩnh mịch.

“Xác thực có nhưng đều là chuyện rất nhỏ, tỷ như lúc trước thích uống sữa bò, hiện tại không phải là huyết yến thì sẽ không uống. Trước kia thích vẽ tranh, nhìn triển lãm tranh, hiện tại cũng không muốn xem. Cha mẹ cô ấy nói là bởi vì ba tháng trước cùng em gái nhỏ Trương Tinh đi xem triển lãm tranh đã xảy ra chuyện khiến em gái tử vong, nên không muốn tiếp xúc đến vẽ tranh hay triển lãm tranh.”

Tể Tể khịt khịt mũi, sau đó hắt xì liên tục mấy cái liền.

Bách Minh Tư nghĩ đến chuyện lúc trước cậu đeo vòng tay gỗ, cũng làm cho Tể Tể nhảy mũi liên tục, ánh mắt cậu nhanh chóng đảo qua góc phòng bệnh, quả nhiên ở ngay góc tường, chỗ phía dưới rèm cửa đã nhìn thấy một chút tro tàn còn sót lại.

Hoắc Trầm Lệnh liền chuyển lực chú ý lên Tể Tể.

“Tể Tể, con làm sao vậy?”

Tể Tể lại bắt đầu vò cái mũi, rất nhanh chóp mũi đã đỏ ửng lên.

“Cha, trong phòng có mùi hương giống như mùi của chiếc vòng mà anh Minh Tư đeo, Tể Tể ngửi thấy thì tự nhiên chỉ muốn hắt xì.”

“Hắt xì!”

“Hắt xì!”

Hoắc Trầm Lệnh vội vàng kéo toàn bộ rèm cửa ra, sau đó đẩy cửa sổ cho thông gió.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)