Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 55:

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Linh Ngọc cảm thấy không hài lòng, bà ta ôm con gái lên xe.

“Tối hôm nay chú ba của con sẽ mang nó đến nhà cũ ăn cơm chiều, mẹ sẽ làm nó xấu mặt!”

Hoắc An An tràn đầy lo lắng: “Mẹ, mẹ làm như thế chú ba có thể sẽ không vui?”

Cho tới bây giờ Vương Linh Ngọc cũng không có thiện cảm với Hoắc Trầm Lệnh, nhất là khi Hoắc Trầm Lệnh không phải là con trai trưởng của nhà họ Hoắc, nhưng lại cướp đi quyền làm chủ gia đình của chồng mình.

Bà ta cười lạnh: “Như thế cũng rất tốt! Ông ta không vui, mẹ và cha con vui là được!”

Bởi vì Hoắc Trầm Lệnh quản ba đứa con trai quá nghiêm, bà ta muốn làm gì cũng không thể nào xuống tay.

Hiện tại cũng tốt, tới một đứa con gái nhỏ!

Mới ba tuổi rưỡi cũng chưa biết gì?

Có khi cũng không biết mách lại, sao bà ta không dày vò chứ?

Bị hai mẹ con nhà này nhớ thương, Tể Tể đang ghé vào ngực của chú Cố, bỗng liên tục đánh mấy cái hắt xì.

“Ắt xì... Hắt xì hắt xì!”

Cố Thích Phong nhìn bé dùng tay nhỏ mập mạp xoa xoa cái mũi, làn da trẻ con non mềm, nhất là làn da đặc biệt trắng nõn của bé, rất nhanh cái mũi nhỏ đã bị xoa đến đỏ ửng lên.

“Cháu bị cảm lạnh rồi sao?”

Bé nhăn nhăn cái mũi nhỏ mà lắc lắc đầu.

“Cha ở Địa Phủ từng nói với Tể Tể, vô duyên vô cớ bỗng nhiên nhảy mũi, chắc chắn có người đang nhớ thương Tể Tể! Giống như là không có ý tốt!”

Cố Thích Phong không nghĩ tới bé lại nhớ rõ người cha đã mất như vậy, anh ta yêu thương mà sờ sờ đầu của bé.

“Yên tâm! Chú Cố và cha Hoắc của cháu sẽ bảo vệ cháu, không ai dám đánh chủ ý xấu lên Tể Tể đâu!”

Tể Tể cười hớn hở, đôi mắt to đặc biệt sáng, giọng trẻ con mềm yếu vang lên: “Cho dù có người muốn đánh chủ ý xấu thì Tể Tể cũng không sợ!”

Cố Thích Phong bỗng nghĩ đến bé có đôi mắt Âm Dương, còn có năng lực có thể dự báo trước, không khỏi càng cưng chiều xoa xoa đầu bé.

Nghĩ đến mấy ngày trước không có việc gì, anh ta có lật đến mấy quyển tiểu thuyết huyền huyễn, bên trong có nhắc tới công chúa nhỏ của Thiên Đình.

Thế là Cố Thích Phong cưng chiều nói: “Ừ, bởi vì Tể Tể là công chúa nhỏ của Thiên Đình!”

Tể Tể theo bản năng sửa lại: “Không! Tể Tể là công chúa nhỏ ở Địa Phủ!”

Cố Thích Phong: “Thiên Đình tốt hơn Địa Phủ chứ?”

Bé sốt ruột, trực tiếp để lộ thân phận.

“Thiên Đình dù tốt, nhưng cũng không phải cha Tể Tể nha!”

Cha là không thể thay thế!

****

Cố Thích Phong hiểu thành cha ruột của bé không còn, đang ở Địa Phủ, cho nên mới nói mình là công chúa nhỏ ở Địa Phủ.

Anh ta càng cảm thấy đau lòng cho đứa nhỏ trên tay mình.

“Đúng! Tể Tể là công chúa nhỏ của Địa Phủ!”

Lúc này bé mới hớn hở nói: “Đúng vậy!”

Nói xong, bé nhìn hai bên trái phải, sau đó hạ thấp giọng thương lượng cùng chú Cố.

“Nhưng chú Cố không thể nói cho người khác biết nha! Đó là bí mật! Ít người biết càng tốt.”

Cố Thích Phong thấy thích thú trước biểu hiện lo lắng của bé.

“Được được được, đó là bí mật, chỉ có chú Cố và Tể Tể biết.”

Vẻ mặt căng thẳng của bé lập tức thả lỏng, sau đó lại hỏi anh ta.

“Chú Cố, chú thật không muốn nhìn những cái đó?”

Cố Thích Phong: “......”

Tể Tể đại khái biết chú Cố đang lo lắng cái gì, lập tức ưỡn ngực nhỏ cam đoan.

“Chú Cố yên tâm, những thứ kia đánh không lại Tể Tể! Cha ở Địa Phủ nói, nếu như bọn họ nghe lời, vậy tương lai đều là người của Tể Tể, nếu như bọn họ không nghe lời, Tể Tể sẽ trực tiếp nuốt chửng họ.”

Cố Thích Phong: “......”

Nói mới nhớ, cha ruột của Tể Tể đến cùng là sự tồn tại như thế nào?

Đúng là lời gì cũng dám nói với bé!

Đây không phải là dạy hư đứa nhỏ sao?

Cố Thích Phong ôm bé đi vào thang máy, tiến vào phòng làm việc của mình.

“Không nhìn, chú Cố tin Tể Tể rất lợi hại, nhưng những chuyện như thế này...... về sau Tể Tể không thể tùy ý nói với người khác nha.”

Bé mỉm cười gật đầu: “Tể Tể biết, bởi vì chú Cố là người tốt, Tể Tể mới nói cho chú Cố biết thôi.”

Cố Thích Phong lòng mềm như nước.

Đến tầng lầu của mình, anh ta ôm Tể Tể ra ngoài.

Vừa ra khỏi thang máy thì gặp trợ lý Khúc Tĩnh của mình.

Khúc Tĩnh đã sớm nhận được phân phó của Cố Thích Phong, ở trong phòng làm việc chuẩn bị xong các loại thức ăn ngon, các loại đồ ăn vặt, còn có tranh ghép hình cho các bạn nhỏ cũng đã được chuẩn bị sẵn.

“Cố viện trưởng, anh tới rồi.”

Cố Thích Phong gật gật đầu: “Đều chuẩn bị xong chưa?”

“Đã xong rồi.”

“Vậy cậu đi làm việc của cậu đi.”

“Vâng!”

Khúc Tĩnh vừa đi, Cố Thích Phong liền ôm bé vào văn phòng, quả nhiên thấy trên bàn trà trong phòng làm việc, bày không ít đồ ăn thức uống.

Thậm chí ngay cả hoa quả cũng đều được cắt thành những rất nhỏ, rõ ràng là sợ đứa nhỏ lúc ăn sẽ bị ngẹn.

Anh ta đặt Tể Tể ở trên ghế sofa: “Tể Tể, cháu nhìn xem mình có thích ăn gì không?”

Bé nhìn đồ ăn ngon tràn đầy một bàn lớn, cong môi cười rạng rỡ.

“Chú Cố, Tể Tể không kén ăn, Tể Tể đều thích ăn.”

Mà lượng đồ ăn cũng vừa đủ!

Ăn một chút, lại chơi một chút!

Bé cảm thấy người chú vừa gặp kia là người tốt.

Chú Cố cũng rất tốt!

“Cảm ơn chú Cố.”

Đứa nhỏ vừa lễ phép vừa mềm mại đáng yêu có ai mà không thích chứ, Cố Thích Phong hận không thể ôm bé trong ngực mọi lúc mọi nơi.

Mặc dù hai ngày này anh ta không cần đi làm, nhưng đã đến nơi rồi, tự nhiên muốn nhìn xem công việc thế nào.

Khúc Tĩnh đi rồi lại quay lại.

“Cố viện trưởng, giám đốc Lương nói muốn gặp anh.”

Cố Thích Phong nhíu mày: “Lương Quốc Dân của tập đoàn Đại Phong?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)