Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 5:

Chương Trước Chương Tiếp

Bởi vì họ có một ông chủ lớn bận tới nỗi không rảnh quan tâm tới con gái, những người làm đó lại càng bận đến nỗi chân không chạm đất.

Cho nên phần lớn thời gian đều là bé tự mình chơi.

Bách Minh Tư vội vàng xem xét tình huống của cô bé trong ngực, khóe mắt liếc nhìn bốn phía.

Lúc ở dưới lầu cậu đã cảm nhận được âm khí dày đặc, thế mà hiện tại hành lang này lại trở nên sạch sẽ, hơi thở âm trầm kinh khủng cũng biến mất không còn dấu vết.

Thấy bé hắt xì liên tục, cậu lại vô thức ôm bé vào ngực càng chặt hơn.

“Nói cho anh biết, có phải em có chỗ nào đó không thoải mái?”

Người bình thường nếu đụng phải một chút âm khí, đều sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Nhẹ thì bệnh nặng một hồi, nặng thì có khi còn bỏ mạng.

Nhà họ Bách từ xưa đến nay đều có năng lực câu thông Âm Dương, nhưng theo sự phát triển của thời đại, mọi người đều tôn sùng khoa học, cho rằng đây là chuyện dọa người, dần dần, từ ngàn năm trước người nhà họ Bách đã sống như người thường cho tới thế hệ bây giờ, chỉ còn Bách Minh Tư sinh ra đã có mắt Âm Dương, có thể tự do câu thông Âm Dương.

Minh Tể Tể có chút ngượng ngùng chỉ chỉ vòng tay phật châu trên tay của anh trai.

“Anh à, Tể Tể ngửi thấy mùi hương trên vòng tay mà anh đeo liền muốn nhảy mũi.”

Nói xong lại hắt xì liên tục.

“Hắt xì!”

Bách Minh Tư cúi đầu xem xét, thấy bé nói chính là vòng phật châu trên cổ tay.

Cái vòng phật châu này cậu đã mang theo bên người mười một năm, là lúc được sinh ra ông nội tặng cho cậu.

Thấy bé đưa tay vò cái mũi, Bách Minh Tư không chần chờ chút nào, nhanh chóng lấy xuống vòng phật châu đang đeo trên tay cất vào trong túi quần.

“Như vậy được chưa?”

Tể Tể còn đang vò cái mũi, dùng giọng trẻ con trả lời:

“Mặc dù vẫn còn ngửi thấy, nhưng mà dịu hơn lúc nãy nhiều...... Hắt xì!”

Bách Minh Tư: “......”

Cuối cùng, Bách Minh Tư ôm bé đến chỗ y tá đang đứng bên kia để xin cái túi nhựa, đặt vòng phật châu trên tay vào túi, Tể Tể mới không còn nhảy mũi nữa.

Bách Minh Tư cười: “Anh tên là Bách Minh Tư, còn em, Tể Tể, em tên là gì?”

Cái mũi nhỏ của Tể Tể bị dày vò đến đỏ rực.

Bé còn nhỏ, làn da lại đặc biệt non mịn, trắng như tuyết, làm cho cái mũi đỏ nổi bật hẳn lên, nhìn giống như rất ủy khuất, đáng thương.

Nhưng giọng nói ngược lại tràn đầy năng lượng, lại bởi vì bé còn nhỏ nên vừa mê hoặc vừa mềm mại lại yếu đuối.

“Anh Minh Tư, Tể Tể họ Minh, Minh trong Minh vương, Tể Tể chính là Tể Tể.”

Bách Minh Tư hơi kinh ngạc: “Họ Minh? Tên Tể Tể? Minh Tể Tể?”

Minh Tể Tể cười tủm tỉm gật đầu, nhỏ giọng hỏi cậu: “Đây là cha đặt, có phải là rất đáng yêu không?”

Bách Minh Tư nhìn khuôn mặt bé đang mỉm cười ngây ngô, đột nhiên cảm giác được cái tên Minh Tể Tể này đặc biệt phù hợp.

“Uh, vừa thuần khiết lại đáng yêu.”

Tể Tể thở dài đầy xúc động: “Cho nên cha mặc dù bận đến chân không chạm đất, nhưng vẫn rất yêu Tể Tể!”

Thời điểm Bách Minh Tư đến chỉ nhìn thấy một mình Tể Tể, lúc này cũng không thấy ai xuất hiện, không khỏi hỏi nhiều thêm một câu.

“Tể Tể đến đây cùng cha sao?”

Minh Tể Tể ủy khuất nói: “Đúng vậy, nhưng hiện tại cha đang ở trong phòng bệnh, vừa rồi có người thét lên ở bên trong.”

Bách Minh Tư nhìn theo phương hướng mà Tể Tể chỉ, đúng lúc cửa thang máy lần nữa mở ra, là Lư viện trưởng mang theo mấy vị bác sĩ y tá vội vã chạy đến.

Thậm chí không có ai thèm chú ý tới bọn họ, nhanh chóng tiến đến phòng bệnh mà Tể Tể vừa chỉ.

Bách Minh Tư mặc dù mới mười tuổi, nhưng là người thừa kế của nhà họ Bách, từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt.

Không chỉ bình tĩnh, mà còn ổn trọng thong dong như một người trưởng thành.

Cho nên trong lòng rất kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

Nếu như phòng bệnh kia không phải là phòng mà Tể Tể nói tới, cậu chắc chắn sẽ không hỏi nhiều.

“Tể Tể, cha em xảy ra chuyện gì à?”

Minh Tể Tể bình chân như vại lắc đầu: “Không, có Tể Tể ở đây, cha chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, thọ đến chết già.”

Sợi màu đen đã bị loại bỏ, cha chắc chắn bình yên.

Nghĩ đến chuyện cha dặn, Tể Tể lại bổ sung một câu.

“Cha nói em chờ ở bên ngoài, Tể Tể đã đồng ý với cha.”

Nói xong Tể Tể nhìn về phía Bách Minh Tư: “Anh MinhTư, vì sao anh lại tới đây?”

Bách Minh Tư đến kiểm tra sức khoẻ với ông nội, bỗng phát giác được trên tầng này có âm khí rất nặng, cho nên vội vã chạy đến cứu người.

Không nghĩ tới chỉ thấy một cô bé, mà âm khí thì đột nhiên biến mất không còn dấu vết.

Sợ sẽ hù dọa Tể Tể, Bách Minh Tư ôm bé nhẹ nhàng giải thích.

“Anh Minh Tư đi cùng người nhà làm kiểm tra sức khoẻ, ở ngay dưới lầu.”

Cậu cũng lo lắng thân thể của Tể Tể sẽ có vấn đề, vừa muốn thử vận dụng mắt Âm Dương nhìn xem thân thể của Tể Tể thì cửa phòng bệnh đã mở ra.

Hoắc Trầm Lệnh từ bên trong đi ra, Lư viện trưởng cùng mấy người y bác sỹ cũng đi theo sau lưng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)