Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 48:

Chương Trước Chương Tiếp

Đội trưởng 119, Hùng Kỳ vô cùng kinh ngạc: “Ngọn lửa này cháy lên...... Thực sự rất kỳ lạ.”

****

Trong trang viên của nhà họ Hoắc ở phía đông thành phố, Hoắc Trầm Lệnh ôm bé mang theo ba thiếu niên tiến vào thư phòng.

Bách Minh Tư vừa thấy tình huống này, theo bản năng nhìn về phía Tể Tể trong ngực chú Hoắc.

Bé không hề biết, còn đang tò mò nhìn trái nhìn phải.

Thư phòng to như vậy nhưng khắp nơi đều là sách!

Bé cẩn thận nhìn chăm chú, phát hiện một chữ cũng không nhận ra.

Tể Tể: “......”

Thật không tốt!

Mặc dù bé chỉ mới ba tuổi rưỡi, nhưng ở Minh giới, bé có thể nhận biết hết chữ trên Sổ Sinh Tử, trong một căn phòng lớn đầy sách như vậy nhưng một chữ bé cũng không biết.

Hoắc Trầm Lệnh đang muốn hỏi con trai thứ hai vừa rồi trên lầu đã xảy ra chuyện gì, vừa cúi đầu xuống liền thấy khuôn mặt nhỏ của bé đã nhăn nhúm như đang đau khổ suy nghĩ.

Ông nhất thời nhịn không được mà bật cười.

“Tể Tể, sao vậy?”

Bé nhíu mày cau mặt, nhăn nhó nhìn như một bà cụ non.

“Cha, sách ở đây, Tể Tể một chữ cũng không nhận ra!”

Hoắc Trầm Lệnh: “......”

Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần cả hai anh em đang có tâm tình nặng nề: “......”

Bách Minh Tư đang lo lắng bí mật của bé sẽ bị lộ: “......”

-----

Không biết Bách Minh Tư đang nghĩ đến cái gì, từ trong túi quần móc ra một quyển sách nhỏ đưa tới.

“Tể Tể, em nhìn quyển sách này của anh Minh Tư, em có nhận biết được chữ ở trên không?”

Bé vội vàng nhận lấy, hấp tấp mở ra lật xem.

Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó lập tức tỏa nắng, giống một đóa hoa hướng dương đón gió phấp phới với hàm răng sáng lấp lánh.

“Cái này em biết, anh Minh Tư, những chữ này là số, nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, lục, thất...... Tể Tể đều nhận biết! Còn có cái này, đây là chữ trên Âm Dương Bát Quái, đây là......”

Bé hưng phấn không thôi, Hoắc Trầm Lệnh nhíu nhíu đuôi lông mày.

“Tể Tể nhận biết chữ phồn thể, không biết chữ giản thể?”

Vẻ mặt bé mơ hồ: “Cha, cái gì là chữ phồn thể, cái gì là chữ giản thể?”

Chữ chính là chữ, còn phân ra làm gì?

Hoắc Trầm Lệnh trong lòng nghi ngờ càng sâu, nhưng ông không có tùy tiện mở miệng, mà chỉ ôm bé đi đến phía trước kệ sách bên tay trái, từ trong ngăn kéo phía dưới lấy ra một bản sách dày cộp.

Bé vừa thấy liền vui tươi hớn hở mở miệng.

“Cha, người cũng có 《 Sơn Hải kinh 》 nha!”

Hoắc Trầm Lệnh lại lấy ra một bản khác.

Bé vẫn nhận biết được, lúc nói chuyện giọng non nớt đặc biệt đáng yêu.

“Đây là 《 Chu Dịch 》.”

Hoắc Trầm Lệnh một hơi lấy ra hơn mười bản, tất cả đều là chữ phồn thể.

Bên trong có rất nhiều chữ, Hoắc Tư Thần cũng không nhận ra, nghe Tể Tể nói ra tên của từng quyển từng quyển, đột nhiên cảm thấy mình nên bắt đầu học lại từ lớp mẫu giáo.

Hoắc Tư Thần đầu đầy dấu chấm hỏi: “Tể Tể, sao em lại nhận biết chữ phồn thể?”

Bé hất cằm nhỏ lộ ra một cách kiêu ngạo:

“Cha ở Địa Phủ dạy!”

Năm đó bé vừa ra đời, cơ hồ một mực ở trên tay của cha Minh Vương, cha Minh Vương đi tới chỗ nào thì bé đi đến chỗ đó, dù sao bé sinh ra đã khác thường, khi so sánh bé với người ở nhân gian lúc ra đời thì cũng hoàn toàn khác biệt.

Cha Minh Vương quá bận rộn, sau khi phát hiện bé có năng lực học tập cực nhanh, dù bé vẫn chưa tới nửa tuổi, đã trực tiếp dạy bé biết chữ.

Con ngươi của Hoắc Tư Thần trợn to: “Cha ở Địa Phủ?”

Bé gật đầu: “Đúng vậy!”

Hoắc Tư Tước sợ bé nhớ tới cha ruột sẽ khổ sở, vội vàng lên tiếng.

“Cho nên Tể Tể chỉ nhận biết chữ phồn thể, không biết chữ giản thể?”

Trong đầu Hoắc Trầm Lệnh lại hiện lên hình ảnh bé ở dưới tầng ngầm gara để xe của công ty, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Ông xoa xoa đầu bé, cưng chiều hôn lên trán của bé.

“Không biết cũng không sao, Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, chờ tháng chín đi nhà trẻ từ từ học.”

Không đợi bé nói chuyện, Hoắc Trầm Lệnh đưa sách nhỏ trong tay bé trả lại Bách Minh Tư, sau đó nhìn về phía Bách Minh Tư và con trai thứ hai.

“Tình hình trên lầu trước đó đến cùng là như thế nào? Các con có chỗ nào không thoải mái không?”

Hoắc Trầm Lệnh nghĩ, nếu như hai đứa có chỗ nào không thoải mái, ông phải đi một chuyến cùng Minh Tư tới nhà họ Bách tìm ông cụ Bách.

Hoắc Tư Tước vội vàng lắc đầu: “Cha, con không có việc gì.”

Bách Minh Tư cũng gật đầu: “Chú Hoắc, cháu cũng không sao.”

Hoắc Tư Thần vừa kinh ngạc lại sùng bái nhìn về phía Bách Minh Tư.

“Anh Minh Tư, nhất định là anh đã diệt trừ thứ quỷ quái kia! Anh thật lợi hại! Trước đó lầu một bỗng nhiên đen kịt, thật là khủng khiếp, em và cha còn có La quản gia cũng đều nhìn không thấy gì.”

Bách Minh Tư bỗng nhiên có chút chột dạ, nhưng cậu trước nay đều ổn trọng, cũng trưởng thành sớm, chỉ cần chú Hoắc không nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cậu, thì sẽ không nhìn ra vấn đề gì.

Hoắc Tư Tước thì lại vô ý nhìn về phía Tể Tể, cậu nhớ rõ là bởi vì Tể Tể bỗng nhiên nhẹ nhàng điểm một cái ở giữa hai lông mày, âm khí lạnh lẽo quanh người cậu mới biến mất, thần chí trong nháy mắt đã thanh tỉnh.

Hoắc Trầm Lệnh tự nhiên không bỏ sót ánh mắt của con trai thứ hai, cũng cúi đầu nhìn về phía Tể Tể đang ở trong tay mình chớp đôi mắt to.

Sau đó nhìn thấy bé bắt đầu ngáp, một bộ dáng ăn uống no đủ đang rất buồn ngủ.

Hoắc Trầm Lệnh không chần chờ, lập tức ôm bé đi về phía phòng ngủ ở bên kia.

“Tể Tể buồn ngủ? Cha ngủ cùng con được không?”

Bé đúng là rất buồn ngủ.

Bởi vì bé nuốt vào quỷ khí đã dính nhiều sinh mạng, bụng của bé có cảm giác quá no.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)