【 Hệ thống, đứa nhỏ mới xuất hiện này đến cùng có tình huống như thế nào? Hoắc Trầm Lệnh không phải luôn xa cách, bất cận nhân tình, đối với con trai cũng đều vô cùng khắc nghiệt sao? 】
Hệ thống tra xét một lần.
【 Ký chủ, hệ thống tra không được bất kỳ tin tức gì của đứa nhỏ này. 】
【 Tại sao lại như vậy? 】
Hệ thống cũng nghi hoặc.
【 Tôi sẽ hỏi chủ hệ thống. 】
Hoắc An An tâm thần không yên.
【 Nhanh lên, nhanh lên!】
Tể Tể lần nữa nhìn về phía Hoắc An An.
“Chị An An, chị lại nói chuyện cùng ai vậy?”
Hoắc An An gần như muốn lạnh mặt nhưng lại chú ý tới Hoắc Trầm Lệnh cũng ở đây, lập tức lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn theo kiểu mẫu.
“Chú ba.”
Hoắc Trầm Lệnh cũng không cho cô ta một chút mặt mũi, giọng nói đã lạnh hơn, dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô ta, tựa như lưỡi dao sắc lạnh.
“Tể Tể hỏi cháu vừa rồi đã nói chuyện với ai.”
Bởi vì từng bị người nhà họ Trương lợi dụng những thứ đồ tà ma tính kế, trong lúc nhất thời Hoắc Trầm Lệnh đã nghĩ chẳng lẽ Hoắc An An cũng dùng những thứ này?
Thấy khí thế của Hoắc Trầm Lệnh trở nên mạnh mẽ và lạnh lùng, lập tức đã làm Hoắc An An sợ tái mặt, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Chú ba, cháu...... cháu vừa rồi đều nói chuyện cùng Tể Tể.”
Hoắc Trầm Lệnh lại nhìn về phía Tể Tể đang ở trong ngực, trong giây lát sắc mặt đã thay đổi.
Đối mặt với Hoắc An An thì lạnh lùng và uy nghiêm, đối mặt với bé thì ôn nhu cưng chiều.
“Tể Tể, thế nào?”
Tể Tể không nhìn ra chị gái trước mặt này có liên quan đến quỷ khí, nhưng luôn cảm thấy kỳ lạ, rất không bình thường.
Nhưng bé thật sự đã cảm nhận được ý thức của chị An An đang cùng ai đó nói chuyện.
Bé ôm cổ cha, dán vào lỗ tai nói thì thầm.
“Cha, Tể Tể cảm thấy chị An An có chút kỳ quái, xung quanh chị ấy không có quỷ khí, nhưng thật sự đã nói chuyện cùng ai đó.”
Ánh mắt Hoắc Trầm Lệnh nhìn về phía Hoắc An An càng trở nên sắc bén, còn lộ ra lệ khí nhàn nhạt.
“Không nói?”
Hoắc An An bị dọa sợ đến sắp khóc, thân thể nhỏ bé không khỏi run lên.
“Chú ba, An An thật sự không có nói chuyện cùng người khác!”
Hoắc Trầm Lệnh nhìn ánh mắt cô ta chớp chớp liên tục, rõ ràng trong lòng có quỷ.
Một đứa nhỏ tám tuổi, đối mặt với sự tra hỏi của ông mà vẫn dám nói láo?
Hoắc Trầm Lệnh nhìn chằm chằm Hoắc An An một chút.
“Hoắc An An, cháu tốt nhất nên nói thật! Nếu không......”
Ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn kia dù là chỉ nhẹ nhàng liếc qua một cái, Hoắc An An cũng bị dọa sợ trực tiếp ngã xuống đất.
****
Hoắc Trầm Lệnh ôm Tể Tể lên xe, bởi vì bé không hiểu chị gái kỳ lạ kia đã nói chuyện cùng ai, sau khi lên xe còn nhịn không được mà quay đầu nhìn lại.
Giang Lâm lái xe, Hoắc Trầm Lệnh ra hiệu cho anh ta nâng tấm chắn xe tạo không gian riêng tư cho hai cha con.
Hàng ghế phía trước cùng chỗ ngồi phía sau đã hoàn toàn ngăn cách, Hoắc Trầm Lệnh mới ôm bé nhẹ giọng hỏi bé.
“Có phải Tể Tể quá mệt mỏi, cho nên không thấy được những thứ kia?”
Hoắc Trầm Lệnh tin tưởng con gái mình vô điều kiện.
Tể Tể lắc đầu, mày nhỏ nhăn lại.
“Không có. Cha, Tể Tể vẫn không nhìn thấy xung quanh chị An An có những thứ kia, cho nên mới hiếu kì chị ấy đang nói chuyện cùng ai thôi.”
Hoắc Trầm Lệnh hoạt động não, nghĩ: “Chẳng lẽ là thiên lý truyền âm?”
Sau khi hỏi, Hoắc Trầm Lệnh lại cảm thấy xấu hổ.
Mặc dù, ông chưa từng tin tưởng thế giới này có quỷ quái, nhưng truyền âm từ xa...... Tựa hồ càng huyền ảo hơn.
Tể Tể nằm trong vòng tay của cha, chân mày nhỏ càng nhíu chặt hơn.
“Không phải thiên lý truyền âm, người nói chuyện cùng chị ấy đang ở ngay bên cạnh.”
Nhưng bé nhìn không thấy!
Bé rất phiền muộn.
Bé là con gái ruột của Minh Vương, trên đời này hết thảy yêu ma quỷ quái ở trước mặt bé đều không có chỗ che thân.
Vì sao bé lại không nhìn thấy?
Nhìn Tể Tể, lông mày nhỏ đều nhăn tít, Hoắc Trầm Lệnh không khỏi đưa tay ra vuốt ve.
“Tể Tể không cần phải suy nghĩ nhiều, không nhìn thấy thì thôi, cha sẽ kêu người nhìn chằm chằm chị gái đó.”
Nếu như Hoắc An An trung thực, cô bé vẫn là đại tiểu thư của nnhà họ Hoắc.
Nếu như dám làm gì với Tể Tể, ông tuyệt đối sẽ để đứa nhỏ đó muốn hối hận cũng không kịp.
Hoắc Trầm Lệnh vẫn luôn không thích Hoắc An An, nếu như không phải vợ ông lúc còn sống mang cô bé đó qua trang viên nhà họ Hoắc chơi mấy lần, thì ông thậm chí còn không nhớ nổi dáng dấp của Hoắc An An ra sao.
“Tể Tể sao lại gặp được Hoắc An An?”
Tể Tể một năm một mười kể lại cho cha: “Tể Tể chờ chú Giang mua thuốc ở chỗ hiệu thuốc thì gặp được, chị ấy nói cha của chị ấy là chú hai của Tể Tể, cha là chú ba của chị ấy.”
Nói đến đây, bé tò mò nhìn về phía cha.
“Cha, Tể Tể còn có người thân khác sao?”
Lúc này Hoắc Trầm Lệnh mới nhớ tới, từ khi bé vào nhà họ Hoắc, ông còn chưa có mang bé đi qua nhà cũ của nhà họ Hoắc.
Cha mẹ của ông mặc dù thiên vị anh hai và em út, nhưng Hoắc Trầm Lệnh ông mới là người nắm quyền chính trong nhà họ Hoắc.
“Tể Tể có muốn gặp bọn họ không?”
Tể Tể ở trong ngực cha cảm thấy thật dễ chịu, nghiêm túc gật đầu.
“Người thân của cha chính là người thân của Tể Tể, Tể Tể muốn gặp.”
Cha Minh Vương nói, trẻ nhỏ phải có phép lịch sự.
Hoắc Trầm Lệnh ôn nhu sờ sờ tóc xoăn tít của bé, cưng chiều gật đầu.
“Vậy tối mai cha mang Tể Tể và hai người anh trai đi gặp ông nội và bà nội của Tể Tể có được không?”