Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 44:

Chương Trước Chương Tiếp

Gió thổi ở dưới chân Tể Tể, chỉ hai bước nhỏ đã đi được bốn mươi mét, trong nháy mắt đã chạy đến bên cạnh chú Giang, vội ôm lấy đùi đang phi nước đại của chú Giang.

“Chú Giang!”

Giang Lâm: “......”

Bên tai là tiếng gầm của chiếc ô tô vừa chạy qua.

Giang Lâm nhìn Tể Tể, lại nhìn theo chiếc xe Jeep đang phóng nhanh, lại nhìn nhìn vị trí trước đó của bé.

“Tiểu thư, cháu......”

Bé đáng thương nhìn anh ta: “Chú Giang, Tể Tể tìm chú rất rất lâu rồi.”

Giang Lâm: “......”

Anh ta yên lặng bế bé lên ôm vào trong ngực, một bên xoa xoa tóc xoăn của bé, một bên ngẩng đầu im lặng hỏi trời cao.

Trong văn phòng, Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy Tể Tể và Giang Lâm rốt cục cũng tìm thấy nhau, khuôn mặt một mực lạnh lùng đã vểnh lên thành môt nụ cười.

Ông gửi tin nhắn cho Giang Lâm qua Wechat.

—— Nhìn xem Tể Tể muốn ăn cái gì hoặc là muốn chơi cái gì, tôi còn hai giờ nữa mới tan tầm.

Giang Lâm lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn, có chút tê dại.

—— Vâng, thưa ngài.

Tể Tể nghe thấy tim chú Giang đập loạn cào cào, đưa tay sờ sờ.

“Chú Giang, chú rất mệt mỏi phải không?”

Giang Lâm nặn ra một nụ cười dịu dàng: “Tiểu thư, chú Giang không mệt.”

Bé không tin!

Bé cũng không ngốc!

Người chú Giang đầy mùi chua, mồ hôi nhễ nhại giống như đi làm ở công trường cả một ngày!

Bé vội vàng tụt xuống từ trong ngực chú Giang, nện bước nhỏ bằng chân ngắn của mình đi lên phía trước.

Giang Lâm giật mình, sợ bé lại lạc đường, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ của bé.

“Tiểu thư, chú Giang mang cháu ra ngoài chơi.”

Tể Tể cầu còn không được.

Mười phút sau, Giang Lâm nắm tay bé đi ra khỏi tầng ngầm số hai.

Lối ra ở chỗ này của Hoắc thị cách khoảng năm trăm mét bên kia đường có một con phố ẩm thực đầy mỹ vị.

Ngửi thấy mùi thịt nướng, bé đã muốn chảy nước miếng.

Đồ ăn ở nhân gian quá ngon!

Lại còn có thể ăn no mỗi ngày!

Bé lôi kéo tay chú Giang liền muốn đi tới hướng đối diện.

“Chú Giang, chúng ta đến đó.”

Giang Lâm nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tiểu thư, bên kia nhiều người rất hỗn tạp, không tốt lắm đâu?”

Bé nâng khuôn mặt nhỏ lên, biểu lộ như là đứa nhỏ nhu thuận đáng yêu.

“Chú Giang đừng sợ, Tể Tể sẽ bảo vệ chú!”

Giang Lâm: “......”

Anh ta, một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, được một đứa nhỏ mập mạp ba tuổi rưỡi bảo vệ?

Anh ta có biết xấu hổ không?

Tể Tể đều đã nói như vậy, Giang Lâm không thể không đi.

Nhưng đây là công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc, lại là một cô bé mới ba tuổi rưỡi, anh ta nhắc nhở mình một hồi đến bên kia ăn uống, nhất định phải cẩn thận chú ý.

Trời đã tối hoàn toàn, dòng người tấp nập đi trên con phố ẩm thực.

Ở đây cách trường đại học của thành phố không xa, còn có không ít khu chung cư, phần lớn người lui tới đều là người trẻ tuổi, tràn đầy không khí thanh xuân.

Tể Tể vừa đi vừa ăn, tất cả mọi thứ đều mua hai phần.

Bé cùng chú Giang ăn trước, xem hương vị thế nào.

Ăn ngon, lại mua thêm bốn phần.

Cha, anh hai, anh ba cùng anh Minh Tư mỗi người một phần.

Nếu không ngon thì bé và chú Giang ăn xong liền bỏ đi mà không mua thêm.

Giang Lâm đuổi theo Tể Tể ba giờ, đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.

Lúc này vừa đi vừa ăn, ngẫu nhiên bé còn nhẹ giọng hỏi thăm anh ta có muốn uống nước hay không, Giang Lâm không muốn cảm động cũng không được.

Sau một giờ, Giang Lâm không còn cười được nữa.

Bởi vì bé vẫn còn đang ăn!

Một đĩa lớn cá mực nướng đưa tới, còn lớn hơn mặt của anh ta.

“Chú Giang, nếm thử cá mực nướng đi, mùi thơm quá!”

“Chú Giang, bên này có gà nướng, chúng ta nếm thử có được không?”

“Chú Giang mau nhìn, đồ chơi làm bằng đường này thật đáng yêu, tròn tròn vừa đủ cắn một miếng!”

......

Giang Lâm: “......”

Giang Lâm cúi đầu nhìn xem bụng mình, cảm giác giống như một người phụ nữ đang mang thai sáu, bảy tháng!

“Tiểu thư, cháu...... Còn có thể ăn nữa sao?”

Tể Tể mở miệng ăn môt viên hải sản chiên, hai má phồng lên trông như con cá nóc nhỏ, dễ thương không thể tả.

“Còn nha! Tể Tể chỉ vừa mới bắt đầu ăn thôi! Chú Giang cũng vậy mà? Chúng ta lại đi bên kia nhìn xem, bên kia có đậu phụ!”

Không cần Giang Lâm trả lời, bé có khí lực lớn không hợp lẽ thường, lôi kéo anh ta đi mua.

Giang Lâm: “......”

Giang Lâm ngậm một miếng đậu phụ, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho ông chủ.

—— thưa ngài, ăn bể bụng có tính là tai nạn lao động không?

Hoắc Trầm Lệnh còn đang xem văn kiện, cau mày khi nhận được tin tức của Giang Lâm.

—— Ai?

Giang Lâm trả lời cực nhanh.

—— Tôi.

Hoắc Trầm Lệnh nhíu mày, nhanh chóng đáp lời.

—— Không tính, ăn bể bụng là thuộc về hành vi cá nhân, không có quan hệ với công việc, cũng không thuộc về phạm trù tai nạn lao động.

Giang Lâm: “......”

Miếng đậu phụ đã mắt kẹt nửa vời trong cổ họng nuốt không trôi được, hô hấp cũng bắt đầu không thông.

Tể Tể ngẩng đầu, nhìn thấy chú Giang đang cúi đầu xem điện thoại có trạng thái không đúng lắm, giống như người bị nghẹn mà bé từng thấy ở Địa Phủ, người này đã bị nghẹn chết vì ăn miếng đậu phụ.

Tể Tể vội vàng kéo chú Giang đến chỗ không có người.

“Chú Giang, Tể Tể sẽ bảo vệ chú!”

Dứt lời, bé dùng túi nhựa chụp lên đầu anh ta, sau đó tát mạnh vào lưng.

Giang Lâm: “...... Ọe!”

Đúng là muốn mất luôn cái mạng già!

Tim, gan, lá lách, phổi và thận muốn bay ra ngoài vì cái tát này!

┭┮﹏┭┮

****

Nửa giờ sau, Giang Lâm cảm thấy cái bụng của mình đã no muốn vỡ ra rồi.

Cuối cùng thì Tể Tể cũng chú ý tới.

“Chú Giang, chú ăn quá nhiều rồi phải không?”

Giang Lâm: “......”

Tiểu thư rốt cục cháu cũng chú ý tới chú rồi à.

Tể Tể dùng cặp mắt to ngây thơ vô tội nhìn anh ta: “Chú Giang, chú không thể tham ăn nha! Sẽ ăn hỏng bụng mất.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)