“Chú Giang, chú có điện thoại của chú Cố không? Có thể gọi cho chú Cố để chú ấy hôm nay đừng lái xe được không?”
Giang Lâm vội vàng gật đầu: “Được, chú lập tức gọi.”
Tể Tể vẫn không yên lòng, nện bước chân ngắn nhỏ đi về phía thang máy.
Bé cảm nhận phương hướng không được tốt lắm, bình thường đều đi theo hướng có quỷ khí.
Nhưng trời tối rồi, nhóm du hồn đi lang thang ở nhân giới rất nhiều. Bé cảm nhận quỷ khí mong manh trên người chú Cố, biết trong vòng bán kính khoảng trăm dặm ít nhất một canh giờ nữa sẽ xảy ra tai nạn xe cộ làm bốn người tử vong.
Trừ phi bé sử dụng cách của Minh giới, nếu không sẽ không kịp.
Tể Tể rất nôn nóng.
Một khi sử dụng “minh thuật”, ở đây có rất nhiều người chắc chắn sẽ bị lộ.
Tể Tể cảm thấy mình bại lộ cũng không sao, nhưng nếu để công ty của cha bị truyền ra tin tức có quỷ gì đó thì thật không tốt.
Điện thoại không ai nghe, Giang Lâm đành bế tiểu thư chạy xuống lầu.
“Tiểu thư đừng lo lắng, chú đã cho gọi cho trợ lý của Cố viện trưởng là trợ lý Tiểu khúc để nhắc nhở rồi.”
Tể Tể nhìn xuyên qua cửa sổ lớn kéo dài từ dưới đất lên cao, nhìn âm khí dày đặc trên bầu trời ở nơi xa.
Có nhân viên làm việc của Địa Phủ đến câu hồn!
Chú Cố nguy rồi!
Đi vào thang máy, Tể Tể ngạc nhiên phát hiện trong thang máy chỉ có bé cùng chú Giang, không có người khác.
“Chú Giang, chú nhìn xem đó là cái gì?”
Giang Lâm nhìn sang phương hướng mà Tể Tể chỉ, khi anh ta quay người, cả người bé đã nhảy dựng lên đánh một quyền vào gáy của Giang Lâm.
Đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của chú Giang, bé nhỏ giọng xin lỗi.
“Chú Giang, thật xin lỗi, Tể Tể muốn đi cứu chú Cố.”
Trong thang máy tràn ngập âm khí, ánh đèn lúc sáng lúc tối, một tia lửa bùng lên rồi tắt ngúm.
Chờ âm khí tán đi, trong thang máy chỉ còn lại Giang Lâm đang hôn mê.
——
Cố Thích Phong xoa nhẹ hai con mắt, lắc lắc đầu.
Đêm qua có một cuộc giải phẫu, hôm nay lại phải đi làm cả ngày, anh ta có chút mỏi mệt.
Lúc lái xe không khỏi nhớ tới Tể Tể đã vệ sĩh ta hôm nay không nên lái xe, nhịn không được mà mỉm cười.
Anh ta cũng không để tâm lắm.
Chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi mập mạp mà thôi!
Sau khi lên xe, anh mở điều hoà không khí, chỉnh lại nhiệt độ thật thấp cho đỡ buồn ngủ.
Bên trong xe rất lạnh, khiến anh không khỏi rùng mình.
Duỗi tay lần mò tìm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Hoắc Trầm Lệnh hỏi xem Tể Tể đã tỉnh chưa, kết quả phát hiện mình quên mang theo điện thoại.
Cố Thích Phong tặc lưỡi, nhìn thoáng qua con đường phía trước, tới ngã ba kia vừa vặn có chỗ quay đầu, anh ta quyết định trở về lấy điện thoại.
Cơ thể đã thích ứng với nhiệt độ thấp, mí mắt của anh ta bắt đầu rũ xuống.
Nhận thấy không ổn, anh lại lắc lắc đầu.
Anh ta cau mày, mở điều hoà không khí đến mức thấp nhất.
Biến cố phát sinh trong nháy mắt, trong lúc anh ta điều chỉnh điều hoà không khí.
Nghe thấy tiếng hét chói tai của những người qua đường bên ngoài cửa sổ, anh ngẩng đầu lên.
Một chiếc xe tải điên cuồng lao tới từ giao lộ bên phải, người lái xe thì đang bấm còi inh ỏi.
Cố Thích Phong nhíu mắt, hai tay nắm chặt vô lăng đánh cua thật nhanh sang một bên. Lại thấy một chiếc xe khác đang lao tới từ bên trái, má trái đột nhiên nóng ran và đau đớn.
Vào thời điểm đó, trên bầu trời đầy mây bỗng nhiêu có tiếng sấm nổ vang trời. Cố Thích Phong nhìn chiếc xe tải đang lao thẳng về phía mình, trong đầu chợt hiện lên lời nói của Tể Tể.
“Chú Cố, buổi tối hôm nay không nên lái xe về nhà nha! Nếu không sẽ có họa sát thân!”
Chậm rồi!
Xong đời rồi!
“Phanh” Một vài tiếng nổ lớn vang lên, cùng với tiếng thét chói tai của những người qua đường, ba bốn chiếc xe đã va chạm vào nhau.
Cố Thích Phong chỉ cảm thấy gương mặt nóng ran, đau đến mức mất đi tất cả ý thức.
Tể Tể đang ẩn hiện trong màn sương đen nhanh chóng giữ lại hồn phách của chú Cố rồi kéo trở về, sau đó nhẹ nhàng điểm một cái ở mi tâm của chú Cố.
Lúc nhân viên dẫn hồn của Địa Phủ còn chưa có hồi phục tinh thần, Cố Thích Phong lần nữa khôi phục nhịp tim.
Hai nhân viên của Địa Phủ có chút khó hiểu.
“Bên này rõ ràng chết hai người, làm sao chỉ còn một?”
“Có phải chúng ta đã nhìn lầm rồi không?”
“Không đâu! Tôi còn nhớ rõ chữ viết trên Sổ Sinh Tử!”
“Nhưng ở đây chỉ có một!”
“Đi, đi xem một chút người họ Cố, chúng ta thu được thông tin nói rằng người này sẽ chế vào hôm nay!”
Hai nhân viên vây quanh Cố Thích Phong đi một vòng, kết quả phát hiện nguyên bản phải là ống thép xuyên qua tim, thế mà bị lệch rất nhiều, biến thành đâm sát qua gương mặt.
“Loại tình huống như này làm sao mà chết được, không thể nào hiểu nổi!”
“Có sai lầm gì không?”
“Có khả năng ra sai lầm, trở về rồi hỏi cấp trên.”
“Được! Trước tiên mang hồn phách của người kia đi đã!”
Hai nhân viên Địa Phủ mang đi một hồn phách của người khác, nhanh chóng rời đi.
Tể Tể trốn ở ngoài trăm mét thấy thế thì che miệng vụng trộm cười, lắc lắc cái đầu mì tôm rồi biến mất như một cơn gió.