Lần này Tể Tể đã học ngoan hơn, không còn dám nhắc đến địa phủ hay mấy thứ ma quỷ linh tinh nữa.
Ngay cả cha mẹ cũng không dám nhắc đến.
Nhìn đồ ăn trước mặt, Tể Tể chỉ cảm thấy số đồ ăn này không đủ dắt kẽ răng, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Cô bé ăn vừa giỏi vừa nhanh, cô Tống vừa thấy cảnh này liền cảm thấy Tể Tể quá nhanh nhẹn, hầu như không cần người khác chăm sóc, nhịn không được mỉm cười.
“Tể Tể ăn ngon không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây