Tể Tể nhìn thấy nhân viên công tác của Địa Phủ rời đi rồi thì ôm lấy cổ cha nói nhẹ.
“Cha, Hoàng Ngọc Hương không chết được đâu, cha không cần phải lo lắng.”
Cơ thể Hoắc Trầm Lệnh cứng lại, sau đó ông càng ôm chặt Tể Tể vào trong lòng hơn.
“Cảm ơn Tể Tể.”
Tể Tể cười ha ha: “Cha không cần phải cảm ơn, cha là cha của Tể Tể, cha bảo vệ Tể Tể, Tể Tể bảo vệ cha cũng là chuyện nên làm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây