Hoắc Trầm Huy cười rất dịu dàng, giọng điệu anh ta rất tự hào.
“Nếu không, thì có nhiều người cha như vậy trên đời, sao con lại gọi cha là cha?”
Mắt Lục Hoài đỏ hoe, cậu ta mím chặt môi.
Hoắc Tư Thần không nhịn được lau nước mắt, rồi cậu ta nói.
“Bác cả, bác đừng nói nữa được không? Nghe… nghe rất muốn khóc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây