Phương Húc Binh vội vàng xua tay: “Được rồi, được rồi, cẩn thận trên đường.”
Hoắc Tư Cẩn cười: “Anh cũng vậy.”
Tô Nhã nghe thấy câu “anh cũng vậy” đó, cô ta thấy rất bất mãn, không cam lòng.
Cô ta đã chủ động như vậy rồi, rốt cuộc Hoắc Tư Cẩn ghét cô ta đến mức nào mà không thể nói thêm chữ “mọi người”?
Có lẽ đến lần sau gặp mặt, cậu ta vẫn không biết cô ta tên là Tô Nhã, học cùng trường đại học, khác khoa với cậu ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây